Thứ Năm, 28 tháng 11, 2019

Trần Long Ẩn - cây ngay không sợ chết đứng!


Sau hội nghị giao ban quý III/2019 của Hội đồng lý luận phê bình văn học, nghệ thuật TP.HCM diễn ra hôm 10/11/2019 vừa qua, trong giới văn nghệ sĩ gồm những người như Chu Mộng Long, Lê Thiếu Nhơn, Trần Đình Thu, Lê Học Lãnh Vân,... lại được phen xôn xao trước phát biểu của nhạc sĩ Trần Long Ẩn. Lứa văn nghệ sĩ kể trên thi nhau mạt sát, hạ nhục ông Trần Long Ẩn, cụ thể như sau:





Trong số tất cả những bài đăng trên luôn kèm theo tấm ảnh có vẻ như là trích đoạn lời nói của nhạc sĩ Trần Long Ẩn: “Toàn bộ nền văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975 là độc hại, cần phải xóa bỏ hết.”
Chính đoạn trích này đã gây nên phẫn nộ trong lòng các văn nghệ sĩ. Tuy nhiên, trên thực tế, câu khẳng định trên lại KHÔNG PHẢI LỜI CỦA NHẠC SĨ TRẦN LONG ẨN.
Theo bài đưa tin từ báo Phụ Nữ, nguyên văn lời nhạc sĩ Trần Long Ẩn như sau:
“Chúng tôi đề xuất phải hết sức thận trọng với trang sử đen tối của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ là bị xâm lược. Văn học, nghệ thuật độc hại của nó xuyên tạc đường lối cách mạng đúng đắn của Đảng ở miền Nam và hiện nay không thể tẩy xóa. Vậy mà đồng thời, phong trào cách mạng ở miền Nam trong văn học, nghệ thuật rất dữ dội, rất lớn thì không biểu dương, không tôn vinh, không học tập, không nhân rộng mà lại đòi xóa nhòa không còn khái niệm âm nhạc cũ trước giải phóng nữa”.
Trong phát ngôn này, chúng ta thấy rất rõ việc nhạc sĩ Ẩn phân chia văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975 thành hai mảng nội dung:
Mảng thứ nhất là những tác phẩm văn học, nghệ thuật độc hại, xuyên tạc đường lối cách mạng của Đảng ở miền Nam.
Thực tế là, văn nghệ miền Nam trước 1975 có tồn tại những tác phẩm xuyên tạc, chửi bởi Đảng và nhà nước thật. Điển hình, trong bài hát “Anh vẫn mơ một ngày về” – một bài hát nổi tiếng dưới thời Việt Nam Cộng Hòa - còn có đoạn:
“Anh vẫn mơ một ngày nào
quê dấu yêu không còn Cộng thù”
Như thế tức là, những tác phẩm xuyên tạc, đả kích là có tồn tại thật, và còn được lưu hành rộng rãi thật. Thế nhưng, nhạc sĩ Trần Long Ẩn cũng khẳng định rằng đó chỉ là một khía cạnh của văn học nghệ thuật miền Nam Việt Nam thời bấy giờ.
Ở mảng thứ hai, nhạc sĩ Trần Long Ẩn cho rằng văn nghệ miền Nam trước 1975 vẫn có những tác phẩm thuộc “phong trào cách mạng ở miền Nam trong văn học, nghệ thuật rất dữ dội, rất lớn”, và những tác phẩm này cần được biểu dương, tôn vinh, học tập, nhân rộng.
Đó là những tác phẩm của nhà văn Sơn Nam, văn chương Bình Nguyên Lộc, thơ Nguyễn Bắc Sơn, Phạm Thiên Thư,...
Như vậy, trong toàn bộ phát ngôn trên, ông Ẩn không hề quy chụp toàn bộ nền văn học nghệ thuật miền Nam trước 1975 là độc hại như nhiều người đưa tin và chỉnh sửa thành ảnh. Thậm chí, ông Ẩn còn đưa ra ý kiến cho việc cần nhân rộng, tôn vinh những tác phẩm xuất sắc của các nghệ sĩ miền Nam.
Trên thực tế, việc nhìn nhận, ứng xử đối với khu vực văn học đô thị miền nam, từ đầu những năm 2000 trở lại đây có thay đổi mạnh mẽ. Sự thay đổi này được ghi nhận, khẳng định rõ rệt từ nhiều phía, trong đó có các cơ quan quản lý văn hóa văn nghệ. Các nhà nghiên cứu khẳng định rằng: trên mảnh đất miền Nam có sự tồn tại của dòng văn học nghệ thuật kháng chiến ở vùng giải phóng, dòng văn học yêu nước, tiến bộ ở vùng tạm chiếm; dòng văn học, văn nghệ phản chiến; nhưng song song với nó vẫn có tàn dư của văn hóa phản động, cổ vũ Mỹ ngụy.
Vậy nên, quan điểm chính hiện nay là ủng hộ việc đẩy mạnh nghiên cứu, chọn lọc phổ biến các giá trị đích thực của văn học nghệ thuật miền nam trước 1975 trên tinh thần hòa hợp dân tộc để hàn gắn vết thương, đoàn kết mọi người cùng nhìn về một phía, thực hiện hòa hợp dân tộc bằng con đường văn hóa văn nghệ.
Nhận thức được như vậy, lại là một nghệ sĩ tâm huyết với sáng tạo nghệ thuật, những gì nhạc sĩ Trần Long Ẩn phát biểu thực chất không hề sai, mà còn vô cùng hợp lý và đáng được ghi nhận.
Tuy nhiên, việc các văn nghệ sĩ phản biện khác liên tục mạt sát, chửi bởi, đưa thông tin sai lệch về phát ngôn của nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã bôi xấu hình ảnh của ông trong mắt người đọc hoặc những người hâm mộ. Vậy, tại sao lại có hiện tượng “dìm chết” người khác, dù họ không sai, theo cách rất kỳ lạ này?
Nhìn rộng ra, bên cạnh những tin giả về phát ngôn của nhạc sĩ Trần Long Ẩn, chúng ta có thể thấy hàng loạt các bài viết khác xuất hiện trên các kênh truyền thông Mỹ như RFAVOATiếng Dân,... đều có chùm bài ca ngợi, khẳng định giá trị không thể thay thế đc của văn học miền Nam trước 1975, rồi từ đó ca ngợi nền chính trị ngụy quyền Việt Nam Cộng Hòa.
Tất cả những phản ứng của các văn nghệ sĩ như Chu Mộng Long, Lê Thiếu Nhơn,... kết hợp với chùm bài từ các trang tin do chính phủ Mỹ lập ra đã tạo ra một làn sóng truyền thông độc hại: vừa vùi dập một tiếng nói cá nhân rạch ròi phân minh, hợp lý; lại vừa nhân đó để tôn vinh một chế độ giả dối ngụy tạo do Mỹ lập ra là chính quyền Việt Nam Cộng Hòa. Đây là một sóng truyền thông nguy hiểm và cần chú ý để có sự đánh giá, đề phòng đúng mực. Đồng thời cần phải minh oan cho nhạc sĩ Trần Long Ẩn, vì với việc bị vu oan này, ông là người chịu nhiều thiệt thòi nhất.


Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2019

Từ vụ cựu sỹ quan công an Đông Anh đòi đất, lạm bàn khái niệm “công an oan”




Trong ngày 11/11/2019, trên mạng xã hội, youtube lan truyền những video clip với tiêu đề Công an oan, đưa tin hàng chục người mặc trang phục công an căng băng rôn biểu tình đòi quyền lợi liên quan đến đất đai với rất nhiều bình luận cho rằng “khi công an, một lực lượng quan trọng và nhiều quyền hành trong nhà nước, tạm được gọi là hiểu biết luật pháp và cũng gánh vác trách nhiệm thực thi pháp luật, họ phải quăng mình ra đường và căng băng rôn để biểu tình, tức là các biện pháp thông thường cũng đã hoàn toàn vô tác dụng - các biện pháp theo luật đã không có ý nghĩa gì trong suốt gần 20 năm qua, họ mới phải phơi mặt ra đường với bộ dạng một người công quyền (sắc phục cảnh sát) để làm cái việc mà chính họ thường xuyên chống lại và không cho nó được diễn ra - biểu tình” (Xuandienhanom.blogspot.com). Trên một số trang mạng khác cho đây là “biến lớn, công an biểu tình thành phong trào toàn quốc cho công an oan”; “ghi nhận việc công an biểu tình là chính đáng vì quyền lợi của họ bị xâm phạm, phong cách biểu tình đầy tính Đảng”; số khác cho rằng lực lượng công an luôn “xử lý” các trường hợp dân oan biểu tình đòi đất, nay chính công an mặc sắc phục (dù biết là sai) khi phải lựa chọn phương án cuối cùng là biểu tình; “sau khái niệm dân oan, đến nay có công an oan phải xuống đường đòi đất”...

Rồi từ vụ việc này họ liên hệ sang những sự việc gần đây liên quan tới một số cán bộ công an như Đại úy Lê Thị Hiền - Công an Quận Đống Đa gây náo loạn tại sân bay Tân Sơn Nhất ngày 11/8/2019, hay sự việc Thượng úy Nguyễn Xô Việt, Công an thị xã Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên có hành vi ném, tát nhân viên bán hàng và vụ việc lãnh đạo Bộ Công an bị bắt vì tội tham gia đường dây đánh bạc nghìn tỷ, liên quan tới Vũ “nhôm”… bôi nhọ, nối xấu lực lượng công an, qua đó xuyên tạc bản chất chế độ và chính quyền.
Thông tin từ báo chí và dân mạng cho thấy, những công an “biểu tình” trên phần lớn đã về hưu, tức là hiện tại họ cũng là công dân bình thường, có quyền khiếu nại, tố cáo, đòi quyền lợi cho mình như các công dân khác và không còn phải chịu trách nhiệm ràng buộc trong hành xử của một cán bộ chiến sỹ công an.
 Việc tụ tập trái phép dù thời gian ngắn, dù không có biểu hiện “quá khích” nào, dù chưa gây hậu quả an ninh trật tự như cản trở giao thông, nhưng những việc làm của họ đã vi phạm quy định đối với đảng viên, công dân phải tuân thủ pháp luật, phải khiếu kiện đúng nơi, đúng quy định, không được lợi dụng quân trang làm xấu hình ảnh ngành công an là vi phạm quy định của Ngành này, vi phạm pháp luật. Việc này chắc chắn thuộc trách nhiệm của chính quyền, cơ sở đảng địa phương của họ phải xử lý.
Nguyên nhân vụ phản đối kể trên xuất phát từ Dự án xây dựng nhà ở bán cho cán bộ chiến sỹ công an huyện Đông Anh đã từng được báo chí phản ánh cách đây nhiều năm, nay do quá bức xúc chưa được giải quyết nên buộc những cán bộ công an nghỉ hưu nói trên buộc phải “xuống đường căng băng rôn biểu tình” đòi quyền lợi cho mình. Thực tế cho thấy, không chỉ có Dự án đất của cán bộ công an Đông Anh mà còn khá nhiều dự án đất đai khác dành cho cán bộ công an, dành cho cán bộ các cơ quan Nhà nước cũng đang bị rơi vào hoàn cảnh tương tự, bị những yếu tố khách quan, chủ quan gây “tình trạng treo” bức xúc kể trên. Vụ việc này phản ảnh tình trạng khó khăn, nan giải chung giữa chính sách và quản lý, nhất là ở những thành phố lớn như Hà Nội “tấc đất tấc kim cương”, cũng là vấn nạn của tình trạng đô thị hóa, công nghiệp hóa, đất đai ngày càng trở thành nhân tố nóng bỏng song hành với tốc độ công nghiệp hóa, phát triển kinh tế quá nóng hiện nay. Việc gán khái niệm “dân oan”, hay “công an oan” là ý đồ chính trị hóa những vấn nạn trong thực hiện quản lý, chính sách xã hội thành “tố cáo, bóp méo” bản chất chế độ, nhằm kích động tâm lý chống đối, nổi loạn là chiêu trò quen thuộc của giới zân chủ, cờ vàng.
Thời gian qua, giới zân chủ này luốn xem đây là cơ hội ngàn vàng mà họ cần chớp lấy mỗi khi có cán bộ công an, cán bộ cấp cao Nhà nước vi phạm pháp luật cũng như bức xúc với một số vấn nạn xã hội nhằm bôi đen chế độ, thuận tiện cho việc đả phá gieo rắc tâm lý phản kháng, chống Đảng, Nhà nước – mục tiêu cuối cùng của những kẻ này. Hàng chục năm qua, những kẻ chống đối luôn rình rập mọi cơ hội nhằm thổi phồng mọi vấn nạn đất nước để đánh đồng bản chất chế độ không đúng với lý tưởng XHCN, từ đó phủ nhận đường lối chính trị và nền tảng tư tưởng cũng như phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng cộng sản VN, rồi đòi phải áp dụng mô hình chính trị phương Tây vào – xem nó là “chìa khóa vạn năng” có thể hóa giải mọi vấn nạn xã hội, mọi vụ khiếu kiện, rằng sẽ không có thành phần “oan” trong xã hội. Tuy nhiên trong thời đại thông tin này những chiêu trò đó chỉ lòe mị bộ phận nhất định dân chúng không biết tiếng Anh và thiếu thông tin.
 Tình trạng tham nhũng, khiếu kiện đất đai, bần cùng hóa, hoặc những hành xử không đúng mực của giới công chức…đã và đang là vấn nạn hầu hết mọi đất nước, nhất là nước phát triển, đang phát triển, không “miễn trừ” với bất cứ chế độ chính trị nào. Tuy nhiên, ở Việt Nam, xuất phát từ chính sách quản lý đất nước luôn hướng tới “nhân trị”, hài hòa với “pháp trị” cùng nền tảng nhân bản của tư tưởng Hồ Chí Minh nên các vấn nạn trên đang trong phạm vi nhỏ lẻ, chưa tiềm ẩn xung đột xã hội kịch phát như các nước khác – đây cũng là mục tiêu và lý tưởng mà Đảng, Nhà nước đang phấn đấu, muốn đất nước vẫn “tích lũy được tư bản” nhưng không phải trải qua hoặc giảm thiểu tác động khốc liệt trong mặt trái của cơ chế thị trường kia. Thực tế đó chứng minh nỗ lực kích động lật đổ hơn 40 năm qua cùng nguồn tiền hàng triệu triệu USD đổ vào hậu thuẫn mà thành phần “đấu tranh dân chủ” Việt Nam ngày càng èo uột, xuống dốc thê thảm hơn



Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

“Thân Mỹ - thoát Trung”: yêu nước bằng máu của người khác và tiền của Mỹ?



Trong nửa cuối tháng 10/2019, khi Chính phủ Việt Nam tăng cường hợp tác quốc tế để bảo vệ hòa bình trên Biển Đông, và đưa vấn đề Biển Đông vào nghị trình kỳ họp thứ 8 của Quốc hội khóa XIV; giới chống đối vẫn tiếp tục tận dụng vấn đề Biển Đông để tuyên truyền chống chế độ, đòi thay đổi chính thể, đòi “thân Mỹ - thoát Trung”.





Thay vì thửa nhận những bước tiến mới của Nhà nước Việt Nam trong vấn đề bảo vệ Biển Đông, họ tiếp tục phủ nhận sạch trơn gói giải pháp của Nhà nước, và quy tụ quanh gói giải pháp mà nhóm Diễn đàn Xã hội Dân sự đề xuất từ hồi tháng 7. Khác biệt giữa 2 gói giải pháp này được thể hiện trong bảng sau:


Gói giải pháp của Nhà nước


Gói giải pháp của DDXHDS


Phát biểu chính

Vừa kiên quyết bảo vệ độc lập, chủ quyền bằng pháp luật quốc tế và ngoại giao đa phương; vừa tìm cách giữ vững hòa bình và ổn định chính trị.
                

Chuyển đổi thành một chế độ dân chủ đa đảng thân Mỹ, để “giải phóng sức dân” và được Mỹ ủng hộ, từ đó đủ sức chống Trung Quốc, bảo vệ Biển Đông. 

Trọng lượng của giải pháp quân sự


Tăng cường hợp tác quân sự đa phương “để bảo vệ hòa bình, an ninh trong khu vực”; nhưng tránh xung đột vũ trang công khai trên Biển Đông.


Liên minh với Mỹ và các nước phương Tây khác để chống Trung Quốc; không loại trừ giải pháp xung đột vũ trang.

Trọng lượng của Trung Quốc


Vừa thẳng thắn phản đối Trung Quốc xâm phạm chủ quyền; vừa giữ quan hệ hữu nghị với Trung Quốc.


Bài trừ Trung Quốc trên cả vấn đề ý thức hệ chính trị, văn hóa, kinh tế, lẫn tranh chấp chủ quyền.

Trọng lượng của Mỹ


Coi Mỹ như một đối tác trong chính sách ngoại giao đa phương; tránh lệ thuộc vào Mỹ nhằm giữ hòa bình và ổn định chính trị.


Coi Mỹ là hình mẫu và đồng minh; dựa vào Mỹ để thay đổi chính thể và chống Trung Quốc.

Trọng lượng của chính thể


Chính thể hiện hành là điều kiện cần để giữ độc lập, hòa bình, ổn định.

Chính thể dân chủ đa đảng là điều kiện cần để bảo vệ Biển Đông.

Mục đích


Giữ độc lập, hòa bình, ổn định lâu dài cho Nhà nước và xã hội.


Tận dụng tam giác quan hệ Mỹ-Việt-Trung để thay đổi thể chế.

Như vậy, Diễn đàn Xã hội Dân sự vừa tuyên truyền gói giải pháp tổng thể của họ; vừa ngụy trang nó dưới vỏ bọc là những yêu sách nhỏ, thoạt nhìn có vẻ thuyết phục, nhằm từng bước lái không khí dư luận và tình thế chính trị theo hướng có lợi cho mình. Bốn yêu sách nhỏ mà họ đang sử dụng bao gồm:
(1) Đòi Chủ tịch nước công khai phản đối hành vi “xâm lược” của Trung Quốc;
(2) Đòi chính phủ “thân Mỹ - thoát Trung” (VD: kiện Trung Quốc, kết đồng minh quân sự với Mỹ…);
(3) Đòi các cuộc họp, các diễn đàn của Đảng Cộng sản và Quốc hội thảo luận công khai về Biển Đông;
(4) Đòi cho người dân tham gia vào quá trình ra chính sách về Biển Đông, thông qua nhiều phương thức, bao gồm hội họp và biểu tình.
Theo cách này, nếu Chính phủ đáp ứng các yêu sách, họ sẽ tìm cách lấn dần bằng cách thiết lập quyền lực của dư luận đám đông, xã hội dân sự và hoạt động nghị trường. Còn nếu Chính phủ không đáp ứng các yêu sách, họ sẽ tuyên truyền rằng Chính phủ đã “bán nước”, “không có giải pháp bảo vệ chủ quyền”, vì vậy “mất tính chính danh” và đáng bị thay thế, rồi lấy cái cớ đó tuyên truyền chống chế độ, và kích động biểu tình, bạo loạn khi có cơ hội.
 Các hoạt động tuyên truyền nổi bật theo hướng này bao gồm các thư ngỏ của Nguyễn Trọng Vĩnh, Vũ Ngọc Hoàng, Nguyễn Đình Cống; các bài viết của Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Ngọc Chu; và các đoạn trả lời phỏng vấn của Nguyễn Hữu Vinh, Lê Công Định, Lê Văn Sinh.
Ngoài những thông điệp vừa nêu, nhiều cá nhân chống đối cũng công kích chế độ nhân việc bản đồ đường lưỡi bò của Trung Quốc qua mặt hệ thống kiểm duyệt Việt Nam nhiều lần trong thời gian gần đây. Những vụ việc được viện dẫn để tuyên truyền bao gồm vụ phim Abominable và vụ ấn phẩm du lịch của Saigontourist.
Sau khi so sánh gói giải pháp của Chính phủ Việt Nam và của Diễn đàn Xã hội Dân sự, chúng tôi xin phép đưa ra 2 nhận xét.
Thứ nhất, Chính phủ Việt Nam đang muốn giữ sự độc lập về mặt chính trị, và đang có đủ nguồn lực để làm điều này. Trong khi đó, giới “dân chửi” vừa muốn dựa vào Mỹ để giành ảnh hưởng chính trị ở Việt Nam, vừa đang lệ thuộc vào Mỹ về mặt nguồn lực. Như vậy, Chính phủ sẽ bảo vệ Biển Đông với tư cách một người chơi độc lập trên trường quốc tế, trong khi giới “dân chửi” sẽ bảo vệ Biển Đông với tư cách một con tốt của Mỹ và các đồng minh. Xét các kinh nghiệm lịch sử phong phú của Việt Nam, mà gần nhất là các diễn biến trong thế kỷ XX, có thể thấy gói giải pháp của Chính phủ sẽ khả thi hơn trong việc bảo vệ nền độc lập.
Thứ hai, phương án bảo vệ Biển Đông bằng pháp luật quốc tế, mà Chính phủ Việt Nam đang chọn, là một phương án được quốc tế đánh giá cao. Phương án này cũng phù hợp với nguyện vọng hòa bình của người dân Việt Nam, và với một thực tế rằng Việt Nam không đủ sức cạnh tranh với Trung Quốc về mặt quân sự. Trong khi đó, việc chạy đua quân sự với Trung Quốc, như giới “dân chửi” đề nghị, không phù hợp với nguồn lực sẵn có của Việt Nam, với quan điểm của quốc tế, và với lợi ích lâu dài của người dân. Chừng nào các giải pháp hòa bình còn phát huy tác dụng, Việt Nam không có lý do để sử dụng giải pháp quân sự.


Thứ ba, những diễn biến gần đây cho thấy, các chuyên gia quốc tế, chính khách cao cấp nhất của Mỹ đã thay đổi cách nhìn và thừa nhận lựa chọn đúng đắn của Việt Nam trong bảo vệ chủ quyền trên biển, không còn giọng điệu gây sức ép các nước ASEAN phải chọn Mỹ chống Trung như trước. Chẳng hạn, trên Twitter, chuyên gia Derek J.Grossman của RAND Corporation bình luận : “Việt Nam tỏ ra cứng rắn với Trung Quốc về COC – một dự thảo đã bị trì hoãn từ 2002! Hà Nội muốn Bắc Kinh chấm dứt việc xây dựng đảo nhân tạo, không đưa ra bất kỳ vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) nào trong tương lai, không triển khai vũ khí tác chiến và tuân thủ luật pháp quốc tế (chứ không phải là đường lưỡi bò). Tốt!”. Phó Tổng thống Mỹ và Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ, và một số trợ lý, cố vấn Mỹ mới đây còn công khai lên án Trung Quốc gây hấn Việt Nam trên biển Đông, kêu gọi các nước ASEAN học tập VN và lên án các chính phủ Mỹ trước đây đã thiếu quyết liệt với TQ, mức độ phản ứng với hành động xâm phạm chủ quyền bãi Tư chính của Mỹ vừa qua quá yếu, chấp nhận nguyên tắc không yêu cầu các nước ASEAN lựa chọn Mỹ hay Trung Quốc ...Với xu thế này, e rằng, chính người Mỹ cũng e ngại đường lối của nhóm Diễn đàn XHDS kia vì Mỹ còn đang lo cho chính mình và cả núi vấn đề cần phải dốc hầu bao thay vì nuôi bá cô những kẻ chỉ biết hóng vào bầu sữa của họ. Hãy nhìn cách mà chính khách Mỹ tổng sỉ vả quan chức VNCH để rút ra bài học cho mình, thưa các “nhân sỹ trí thức Diễn đàn XHDS”!