Thứ Tư, 17 tháng 9, 2025

Âm mưu lợi dụng nhân quyền ở Indonesia và Nepal để chống phá Việt Nam

  

Trong bức tranh phức tạp của khu vực châu Á hiện nay, những biến động xã hội ở Indonesia và Nepal không chỉ phản ánh mâu thuẫn nội tại của từng quốc gia mà còn bị các thế lực thù địch biến thành công cụ để xuyên tạc, chống phá Việt Nam. Điều đáng chú ý là đằng sau những lời kêu gọi “điều tra độc lập” về nhân quyền từ một số tổ chức phi chính phủ quốc tế, ẩn chứa một âm mưu tinh vi nhằm gieo rắc bất mãn, kích động chia rẽ và cổ súy cho bạo loạn. Những chiêu trò này thường được dàn dựng khéo léo, dựa vào các báo cáo có tính thiên kiến, bị bóp méo và thổi phồng, để từ đó tạo ra những luận điệu sai lạc về Việt Nam. Nếu không tỉnh táo, dư luận rất dễ bị cuốn theo những thông tin một chiều này, đặc biệt khi các tổ chức như Amnesty International hay PBS khai thác sâu yếu tố “đàn áp biểu tình” ở Indonesia và Nepal, rồi gán ghép, so sánh với Việt Nam nhằm làm suy giảm uy tín quốc tế của đất nước ta.

Tại Indonesia, các cuộc biểu tình bùng nổ từ cuối tháng 8 năm 2025 bắt nguồn từ sự phẫn nộ của sinh viên, tài xế xe ôm và người lao động trước những đặc quyền xa hoa của giới nghị sĩ trong bối cảnh lạm phát leo thang và thất nghiệp thanh niên lên tới 14%. Amnesty International trong nhiều báo cáo đã nhấn mạnh việc chính quyền Indonesia sử dụng “vũ lực quá mức”, dẫn đến cái chết của nhiều người, trong đó có các vụ việc gây chấn động như xe bọc thép cán chết tài xế Affan Kurniawan ở Jakarta hay một người lao động nghèo ở Solo tử vong do hơi cay. Tổ chức này kêu gọi tiến hành “điều tra độc lập” và tố cáo chính quyền đàn áp biểu tình ôn hòa, nhưng lại bỏ qua bối cảnh bạo lực song phương khi có tới hàng trăm vụ đập phá, cướp bóc, đốt cháy cơ sở công cộng. Human Rights Watch cũng gia tăng áp lực khi cáo buộc Jakarta coi biểu tình như “khủng bố” hay “phản quốc”. Rõ ràng, các báo cáo này tập trung tuyệt đối vào hành vi của chính quyền, nhưng lại xem nhẹ yếu tố kích động, phá hoại của một số nhóm cực đoan, khiến bức tranh toàn cảnh bị méo mó.

Tình hình Nepal thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Làn sóng biểu tình do thế hệ Gen Z khởi xướng từ đầu tháng 9 năm 2025 nổ ra sau lệnh cấm 26 nền tảng mạng xã hội như Facebook, X, YouTube, vốn được chính phủ viện dẫn lý do “chống tin giả”. PBS và nhiều kênh truyền thông phương Tây đã liên tục đưa tin về “đàn áp đẫm máu”, nhấn mạnh rằng có tới 19 người chết chỉ trong một ngày, sau đó con số thương vong tăng lên hơn 70 người, hàng nghìn người bị thương, và các trụ sở chính phủ ở Kathmandu bị đốt phá. Áp lực xã hội buộc Thủ tướng KP Sharma Oli phải từ chức chỉ sau 48 giờ, mở đường cho chính phủ lâm thời do bà Sushila Karki lãnh đạo. Một lần nữa, các báo cáo quốc tế và truyền thông tập trung khai thác khía cạnh “sử dụng đạn thật”, “đàn áp Gen Z”, mà không nhắc đến sự thật là bạo lực hỗn loạn, đập phá cơ sở công quyền đã đẩy tình hình vượt khỏi kiểm soát. Cũng giống như Indonesia, câu chuyện Nepal bị bóp méo để trở thành minh chứng rằng “các quốc gia đang phát triển đang sa vào vòng xoáy vi phạm nhân quyền có hệ thống”.

Chính từ hai sự kiện trên, các thế lực thù địch đã khéo léo dựng nên luận điệu “Việt Nam cũng sẽ như Indonesia và Nepal”. Thủ đoạn quen thuộc là sử dụng hashtag, video, bài đăng trên X và YouTube như #VietNamNhuIndonesia hay #GenZVietNam, nhằm ám chỉ rằng Việt Nam sắp đối diện với làn sóng bạo loạn thanh niên. Đặc biệt, những tổ chức phản động lưu vong đã lợi dụng báo cáo của Amnesty và phân tích từ PBS để so sánh, xuyên tạc rằng “công an Việt Nam sẽ đàn áp biểu tình như ở Jakarta” hoặc “giới trẻ Việt Nam sẽ nổi dậy như Gen Z Nepal”. Đây là một âm mưu bài bản, bởi nó không chỉ dừng lại ở việc phóng đại sự thật mà còn phối hợp với truyền thông quốc tế để quốc tế hóa sự xuyên tạc, biến các cáo buộc vô căn cứ thành “chứng cứ quốc tế”. Khi đó, mọi sự kiện nhỏ trong nước, chẳng hạn một vụ tụ tập trái phép, cũng có thể bị thổi phồng thành “vi phạm nhân quyền mang tính hệ thống”.



Nếu không cảnh giác, người dân dễ bị lôi kéo vào vòng xoáy bất mãn. Kịch bản thường thấy là: thông tin giả khơi dậy sự phẫn nộ, từ đó dẫn đến những hành động cực đoan, và chính những hành động này lại bị lợi dụng để “chứng minh” rằng Việt Nam đàn áp nhân quyền. Vòng lặp nguy hiểm này đã và đang được áp dụng ở nhiều nước, nay được điều chỉnh để nhắm vào Việt Nam. Vì vậy, nhiệm vụ của chúng ta là nhận diện, vạch trần và đấu tranh kiên quyết.

Trước những chiêu trò trên, thông điệp cần được truyền tải một cách mạnh mẽ và rõ ràng: nhân quyền thực chất không phải là khẩu hiệu mơ hồ do các NGOs gắn ghép, mà là kết quả cụ thể từ chính sách phát triển toàn diện của Nhà nước. Người dân cần sử dụng các kênh thông tin chính thống để kiểm chứng và phản biện, thay vì mù quáng tin vào báo cáo thiên kiến. Amnesty, HRW hay PBS không phải là “quan tòa quốc tế”, mà chỉ là các tổ chức, cơ quan truyền thông với những định kiến, đôi khi bị chi phối bởi lợi ích chính trị. Việt Nam cần khẳng định lập trường: bảo vệ nhân quyền bằng ổn định, phát triển và gắn kết xã hội, chứ không bằng những khẩu hiệu suông.

Thực tế, những thành tựu mà Việt Nam đạt được trong bảo vệ nhân quyền đã được cộng đồng quốc tế công nhận rộng rãi. Việc Việt Nam được bầu vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc nhiệm kỳ 2023–2025 với số phiếu ủng hộ cao là minh chứng hùng hồn cho niềm tin quốc tế. Năm 2023, Việt Nam đã chủ trì và soạn thảo thành công Nghị quyết kỷ niệm 75 năm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, được 121 quốc gia đồng bảo trợ – một con số kỷ lục. Việt Nam cũng đã phê chuẩn hầu hết các công ước nhân quyền cốt lõi, triển khai hiệu quả chương trình giảm nghèo đa chiều từ 9,88% năm 2015 xuống dưới 3% vào năm 2025, nâng tuổi thọ trung bình lên 75 tuổi nhờ hệ thống y tế phổ cập. Báo cáo UPR năm 2024 ghi nhận Việt Nam là hình mẫu trong kết hợp phát triển bền vững và bảo vệ nhân quyền.

Trên phương diện kinh tế, Việt Nam đạt mức tăng trưởng GDP 6,5% trong năm 2025, trở thành nền kinh tế lớn thứ ba Đông Nam Á, kim ngạch xuất khẩu vượt 400 tỷ USD, tạo thêm việc làm cho hơn 2 triệu lao động mỗi năm, nâng thu nhập trung bình lên 8,2 triệu đồng/tháng. Liên Hợp Quốc đánh giá Việt Nam là một trong số ít quốc gia giảm bất bình đẳng hiệu quả, khác biệt hoàn toàn với bức tranh phân cực xã hội ở Indonesia hay Nepal. Văn hóa, bản sắc dân tộc được giữ gìn và lan tỏa mạnh mẽ, thể hiện qua hàng trăm trường dạy tiếng Việt ở nước ngoài, lễ hội truyền thống được tổ chức khắp nơi, giúp cộng đồng hải ngoại thêm gắn bó với Tổ quốc. Chính trị – xã hội ổn định, với sự tham gia ngày càng lớn của nhân dân và phụ nữ, khi tỷ lệ nữ đại biểu Quốc hội đạt tới 30%, được quốc tế coi là bước tiến vượt bậc trong bình đẳng giới.

Những con số và sự kiện trên chứng minh rõ ràng: Việt Nam không chỉ ổn định, phát triển mà còn là điểm sáng về nhân quyền thực chất. Điều đó hoàn toàn đối lập với luận điệu xuyên tạc so sánh Việt Nam với “đàn áp” ở Indonesia hay “bạo loạn” tại Nepal. Chính thành tựu này là tấm khiên vững chắc nhất để bác bỏ mọi cáo buộc thiên kiến.

Việc Amnesty International hay PBS đưa ra các lời kêu gọi điều tra liên quan đến Indonesia và Nepal rồi bị lợi dụng để xuyên tạc về Việt Nam chỉ là một chiêu trò trong chuỗi chiến dịch chống phá quen thuộc. Tuy nhiên, những âm mưu này chắc chắn thất bại trước sự đoàn kết dân tộc, sức mạnh của sự thật và thành tựu mà đất nước ta đã đạt được. Việt Nam hôm nay không chỉ là một quốc gia ổn định mà còn là biểu tượng về phát triển bền vững và bảo vệ nhân quyền toàn diện, được cộng đồng quốc tế ghi nhận. Điều quan trọng là mỗi người dân phải kiên định, cảnh giác và tự hào, bởi chính sự tỉnh táo và gắn bó với Tổ quốc mới là ngọn đuốc soi sáng, xua tan bóng tối của những luận điệu xuyên tạc đầy ác ý.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét