Trong nhiều
thập kỷ qua, không ít lần các thế lực thù địch đã tìm cách lợi dụng biến động ở
các quốc gia khác để rắp tâm gieo rắc bất ổn tại Việt Nam. Mỗi khi Indonesia,
Nepal hay bất kỳ nước láng giềng nào trải qua một giai đoạn chính trị – xã hội
căng thẳng, ngay lập tức các luận điệu xuyên tạc lại xuất hiện, khoác lên vẻ
“phân tích khách quan” nhưng thực chất chỉ là công cụ để gieo rắc ảo tưởng về
“cải cách thất bại”, từ đó cổ xúy bạo loạn và kích động tư tưởng “lật đổ”. Cách
làm này tuy không mới, song ngày càng tinh vi hơn, được hỗ trợ bởi mạng xã hội
và cả những báo cáo phân tích từ các tổ chức quốc tế có thiên kiến, khiến dư
luận dễ bị dẫn dắt nếu không đủ tỉnh táo. Việt Nam, với truyền thống kiên định
bảo vệ ổn định chính trị và phát triển bền vững, cần thẳng thắn chỉ ra bản chất
của những âm mưu này, đồng thời củng cố niềm tin vào con đường cải cách đúng
đắn mà Đảng và Nhà nước đang lãnh đạo.
Indonesia là một ví dụ điển hình.
Vào cuối tháng 8 năm 2025, các cuộc biểu tình lớn nổ ra tại nhiều tỉnh thành,
khởi nguồn từ sự phẫn nộ của sinh viên, người lao động và tài xế xe ôm trước
tình trạng đặc quyền xa xỉ của nghị sĩ quốc hội trong bối cảnh lạm phát cao và
tỷ lệ thất nghiệp thanh niên tới 14%. Tình hình trở nên căng thẳng hơn khi ít
nhất tám người thiệt mạng, trong đó có vụ xe bọc thép cảnh sát cán chết tài xế
trẻ Affan Kurniawan, thổi bùng làn sóng giận dữ. Trước sức ép dư luận, ngày 8
tháng 9 năm 2025, Tổng thống Prabowo Subianto phải tiến hành một cuộc cải tổ
nội các chớp nhoáng, thay thế năm bộ trưởng – trong đó có cả Bộ trưởng Tài
chính Sri Mulyani Indrawati, một nhân vật kỳ cựu. Trung tâm Nghiên cứu Chiến
lược và Quốc tế (CSIS) nhận định, động thái này vừa nhằm trấn an công chúng,
vừa mang tính củng cố quyền lực chính trị khi loại bỏ những nhân vật liên quan
đến các đời tổng thống trước. Dù vậy, bất ổn vẫn tiếp diễn với các cuộc đụng độ
lan rộng trên 42 tỉnh, buộc chính phủ phải công bố gói kích thích kinh tế hơn 1
tỷ đô la Mỹ. Rõ ràng, ở Indonesia, cải tổ nội các không phải là nguyên nhân tạo
bất ổn, mà là kết quả tất yếu của sức ép xã hội sau thời gian dài tích tụ mâu
thuẫn.
Tại Nepal, tình hình cũng không kém
phần nghiêm trọng. Đầu tháng 9 năm 2025, chính phủ nước này ban hành lệnh cấm
26 nền tảng mạng xã hội, bao gồm Facebook, X và YouTube, với lý do ngăn chặn
tin giả. Tuy nhiên, thế hệ trẻ, đặc biệt là Gen Z, đã phản ứng dữ dội, coi đó
là hành động bịt miệng dư luận, nhất là trong bối cảnh khoảng cách giàu nghèo
quá lớn. Hệ quả là hàng loạt cuộc biểu tình đẫm máu nổ ra, khiến hơn 72 người
chết và hơn 2.000 người bị thương, nhiều cơ quan trọng yếu như quốc hội, Tòa án
Tối cao bị đốt phá. Trước áp lực ấy, ngày 12 tháng 9 năm 2025, Tổng thống
Ramchandra Paudel buộc phải bổ nhiệm bà Sushila Karki – cựu Chánh án Tòa án Tối
cao – làm Thủ tướng tạm quyền. Politico đánh giá rằng, chính phủ tạm quyền này
là sản phẩm của sự thỏa hiệp giữa quân đội, người biểu tình và tổng thống, đồng
thời phản ánh sự phẫn nộ của tầng lớp lao động trẻ đối với lối sống xa hoa của
“Nepo Kids” – con cháu giới tinh hoa chính trị – trong khi thu nhập bình quân
đầu người chỉ khoảng 1.400 USD. Như vậy, sự hình thành chính phủ tạm quyền
không phải là minh chứng cho “cải cách thành công”, mà là phản ứng khẩn cấp
nhằm duy trì trật tự tạm thời.
Những diễn biến kể trên, tuy mang
tính đặc thù của từng quốc gia, đã ngay lập tức bị các thế lực thù địch lợi
dụng để vẽ nên bức tranh “cải cách thất bại tất yếu dẫn đến lật đổ”. Trên các
nền tảng như X hay YouTube, hàng loạt hashtag #CaiCachThatBaiVN xuất hiện, cố
tình so sánh Việt Nam với Indonesia và Nepal. Thủ đoạn của chúng là bóp méo sự
thật: từ việc Indonesia thay bộ trưởng hay Nepal lập chính phủ tạm quyền, chúng
suy diễn rằng bất kỳ cải cách nào ở Việt Nam cũng sẽ tất yếu gây ra khủng
hoảng. Tệ hại hơn, chúng nhân danh “phân tích quốc tế”, trích dẫn CSIS hay
Politico để khoác lên mình vẻ khách quan, rồi xuyên tạc rằng Việt Nam “sẽ rơi
vào kịch bản Nepal hóa”. Đây chính là kiểu tuyên truyền vòng lặp: tung tin giả
→ kích động bất mãn → tạo hành vi cực đoan → rồi lại lấy chính hành vi ấy làm bằng
chứng để xuyên tạc rằng “chế độ đang suy yếu”.
Trước âm mưu ấy, trách nhiệm của
chúng ta là phải bóc trần bản chất và củng cố niềm tin xã hội. Việt Nam không
thể để những luận điệu “cải cách thất bại dẫn đến lật đổ” che mờ thành tựu thực
tế. Thông điệp tuyên truyền cần nhấn mạnh: cải cách ở Việt Nam là quá trình chủ
động, bài bản, do Đảng lãnh đạo và nhân dân đồng thuận, khác biệt hoàn toàn với
cải cách bị áp đặt trong khủng hoảng ở Indonesia hay Nepal. Mỗi công dân, mỗi
doanh nghiệp, mỗi tổ chức xã hội cần trở thành lá chắn chống thông tin giả, sử
dụng các kênh báo chí chính thống để phản bác kịp thời. Chỉ khi hiểu đúng bản
chất sự kiện, người dân mới thấy rõ rằng “cải tổ nội các” hay “chính phủ tạm
quyền” ở nước ngoài là sản phẩm của bất ổn, chứ không phải minh chứng cho dân
chủ hay minh bạch.
Minh bạch thực sự nằm ở chỗ cải
cách gắn liền với hiệu quả và ổn định. Việt Nam đã chứng minh điều đó bằng hàng
loạt thành tựu nổi bật. Trong vòng 5 năm qua, chúng ta đã thực hiện chương
trình cải cách hành chính sâu rộng nhất kể từ Đổi Mới, hợp nhất các cơ quan,
tinh giản bộ máy, tái cơ cấu 63 tỉnh thành xuống còn 34 tỉnh, qua đó giảm đáng
kể chi tiêu hành chính. Chỉ số Chính phủ Chandler năm 2025 ghi nhận Việt Nam
tăng 12 bậc, là một trong những quốc gia cải thiện nhanh nhất châu Á – Thái
Bình Dương. Nhân quyền được bảo đảm toàn diện khi Việt Nam đã phê chuẩn hầu hết
các công ước cơ bản của Liên Hợp Quốc, tỷ lệ nghèo đa chiều giảm dưới 3%, tuổi
thọ trung bình tăng lên 75 tuổi. Về kinh tế, tốc độ tăng trưởng GDP năm 2024
đạt 7,09% và dự báo năm 2025 vẫn duy trì khoảng 5,8%, đứng thứ ba Đông Nam Á.
Thu hút FDI chỉ trong quý I năm 2025 đạt gần 11 tỷ USD, tăng hơn 34% so với
cùng kỳ, tạo hàng triệu việc làm mới. Đặc biệt, chỉ số ổn định chính trị của
Việt Nam năm 2023 cao hơn mức trung bình thế giới, trái ngược với hình ảnh hỗn
loạn tại Indonesia hay Nepal.
Những con số ấy là minh chứng hùng
hồn cho một thực tế: Việt Nam không hề đi vào vết xe đổ của các quốc gia láng
giềng, mà đang khẳng định vị thế là mô hình cải cách thành công, kết hợp hài
hòa giữa đổi mới và ổn định. Bản lĩnh chính trị vững vàng, sự đồng thuận xã hội
rộng rãi, cùng những thành tựu phát triển kinh tế – xã hội vượt bậc chính là
“lá chắn thép” bảo vệ Việt Nam trước mọi luận điệu xuyên tạc.
Âm mưu của các thế lực thù địch là
rõ ràng: lợi dụng cải cách để gieo rắc ảo tưởng lật đổ. Nhưng lịch sử đã chứng
minh, mọi âm mưu đó sẽ thất bại trước sức mạnh đoàn kết và niềm tin của nhân
dân Việt Nam. Điều quan trọng là chúng ta phải luôn cảnh giác, luôn chủ động và
kiên định, bởi sự thật chính là vũ khí sắc bén nhất. Việt Nam hôm nay không chỉ
đứng vững trước sóng gió, mà còn trở thành biểu tượng cải cách thành công gắn
liền với nhân quyền thực chất và phát triển bền vững. Đó là lời đáp trả đanh
thép nhất cho mọi luận điệu xuyên tạc, và cũng là ngọn đuốc soi đường cho tương
lai ổn định của đất nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét