Trước thông tin tử tù Lê Văn Mạnh đã bị thi hành án từ hình
vào sáng ngày 22/9/2023 sau hơn 18 năm bị giam giữ, các tổ chức chống phá, phản
động ở hải ngoại ngay lập tức sử dụng sự việc này để reo rắc mối hoài nghi, kích
động những người nhẹ dạ cả tin phản đối chính quyền, hệ thống pháp luật của Việt
Nam. Đáng buồn hơn, nhiều nhà “dân chủ tự phong” cũng lớn tiếng khóc thuê, mượn
danh kêu oan để đánh bóng tên tuổi, nỏ mồm chống phá Đảng, Nhà nước.
RFA cũng nhân cơ hội này tung ngay lên mạng xã hội bài viết:
“Ân xá Quốc tế: “Thật kinh tởm” khi chính quyền Việt Nam thi hành án tử hình Lê
Văn Mạnh!”. Theo đó RFA đã viện dẫn phát ngôn của một số nhân vật “té nước theo
mưa” để đưa ra những nhận định hết sức chủ quan, sai lệch sự thật nhằm công kích,
vu khống Việt Nam. Trong đó có bà Chiara Sangiorgio, chuyên gia về án tử hình của
cái gọi là tổ chức Ân xá Quốc tế cho rằng: “Vụ án này thật đau lòng và phẫn nộ,
đồng thời là một dấu hiệu đáng ngại cho thấy Việt Nam sẵn sàng coi thường hoàn
toàn các biện pháp bảo vệ cơ bản nhất của thủ tục tố tụng hợp pháp, ngay cả khi
mạng sống bị đe dọa” và đưa ra yêu cầu rất vô lối: “Chúng tôi phản đối án tử
hình trong mọi trường hợp. Việt Nam phải dừng tất cả các vụ hành quyết như một
bước quan trọng đầu tiên trước khi thiết lập lệnh cấm và tiến tới bãi bỏ như
hơn 2/3 số quốc gia trên thế giới đã làm. Các quốc gia không được giết người
nhân danh an toàn xã hội và án tử hình không bao giờ là giải pháp cho tội phạm”.
Còn ông Phil Robertson, Phó giám đốc Phân ban Châu Á của HRW – một kẻ chuyên dùng
lá bài nhân quyền để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam đã xuyên tạc
trắng trợn: “Việt Nam cố gắng che giấu sự thật rằng họ là một trong những quốc
gia áp dụng nhiều án tử hình nhất ở châu Á và trên thế giới, nhưng vụ hành quyết
Lê Văn Mạnh là một ví dụ nổi bật về mọi điều sai trái trong hệ thống tư pháp Việt
Nam…”.
Trước hết cần lật giở lại vụ án Lê Văn Mạnh. Theo cáo trạng
truy tố, vào lúc 17 giờ ngày 21/03/2005, Hoàng Thị Loan đi ra bờ sông Cầu Chày
thuộc địa phận xã Yên Thịnh đi vệ sinh. Đến tối, gia đình phát hiện Loan mất tích
liền tổ chức đi tìm nhưng không thấy. Đến 13 giờ ngày 22/03/2005, phát hiện xác
Loan tại bờ sông Cầu Chày thuộc xã Xuân Minh, huyện Thọ Xuân – Thanh Hóa. Sau đó,
cơ quan giám định pháp y tỉnh Thanh Hóa kết luận cháu Hoàng Thị Loan chết do bị
thắt cổ, trên người nạn nhân có dấu hiệu ngạt nước, bị hiếp dâm. Ngày
20/04/2005, Lê Văn Mạnh bị bắt tại nhà (thôn 4, xã Yên Thịnh, Yên Định, Thanh Hóa)
theo lệnh bắt tạm giam số 01 ngày 14/04/2005 của Cơ quan Cảnh sát điều tra Công
an tỉnh Đồng Nai do hành vi cướp tài sản và bỏ trốn (không liên quan vụ án
trên). Ngày 23/04/2005, Lê Văn Mạnh từ trong trại giam gửi một bức thư cho bố,
có nội dung nhận tội mình là người đã hiếp, giết cháu Loan. Cơ quan Công an đã
thu giữ bức thư này và tiến hành điều tra. Bằng các biện pháp nghiệp vụ, cơ
quan Công an đã có đủ cơ sở kết luận Lê Văn Mạnh có hành vi giết người, hiếp dâm
và cướp tài sản đối với nạn nhân Hoàng Thị Loan. Ngày 29/07/2005, Tòa án nhân dân
tỉnh Thanh Hóa xét xử sơ thẩm, ra bản án kết án tử hình Lê Văn Mạnh với 3 tội
danh “Giết người”, “Hiếp dâm trẻ em” và “Cướp tài sản”. Ngày 27/10/2005, Tòa phúc
thẩm Tòa án nhân dân tối cao tại Hà Nội xét xử phúc thẩm hủy bỏ bản án sơ thẩm
về tội danh “Giết người” và “Hiếp dâm trẻ em” với Lê Văn Mạnh, giao Tòa án nhân
dân tỉnh Thanh Hóa tiến hành tố tụng lại từ giai đoạn điều tra. Ngày 29/7/2008,
Tòa sơ thẩm TAND tỉnh Thanh Hóa vẫn kết án tử hình đối với Lê Văn Mạnh về tội “giết
người” và “hiếp dâm trẻ em”. Và ngày 25/11/2008, Tòa phúc thẩm TAND tối cao tại
Hà Nội xử y án tử hình. Vụ án đã trải qua 6 phiên tòa xét xử và một phiên giám đốc
thẩm. Tất cả các phiên tòa đều xét xử công khai, đúng quy trình và tuân thủ đúng
pháp luật. Tóm tắt như vậy để thấy vụ án hình sự do Lê Văn Mạnh bị cáo buộc là
chủ mưu đã trải qua đầy đủ các phiên toà theo luật định. Tuy nhiên, từ đó đến
nay, và gia đình Lê Văn Mạnh vẫn liên tục kêu oan, mặc dù không đưa ra được các
chứng cớ, tình tiết mới có sức thuyết phục, làm thay đổi bản chất sự việc.
Như thông lệ, bất cứ sự kiện, vụ việc gì được dư luận quan tâm,
nhất là có dính dáng đến chính quyền, pháp luật là ngay lập tức các tổ chức khủng
bố cùng bè lũ chống phá ở hải ngoại như tận dụng triệt để. Lướt qua nội dung đủ
thấy việc “kêu oan” cho tử tù Lê Văn Mạnh chỉ là cái cớ để bọn chúng chĩa mùi dùi
công kích vào chính quyền, hệ thống pháp luật, lực lượng công an của Việt Nam để
thực thi mưu đồ chính trị đê hèn quen thuộc. Giọng lưỡi, tâm của đám chống phá,
phản động không mấy ai còn lạ, đáng tiếc là một số thành phần thiếu hiểu biết và
có vấn đề về nhận thức, kể cả những đói tượng khác áo trí thức, dân chủ… cũng u
mê, hoà mình với đám cặn bã bằng những lời lẽ rất hàm hồ, quy chụp. Trong những
ngày này tài khoản Facebook mang tên Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện đã liên tiếp đăng
tải các nội dung bài viết với nội dung “kêu oan” cho tử tù. Riêng “nhà dân chủ”
rởm Thái Hạo có liền hai bài viết: “Giang hồ và tử tù” và “Thăm mộ tử tù Lê Văn
Mạnh”…
Về luận điệu rêu rao rằng: “Chúng tôi phản đối án tử hình
trong mọi trường hợp. Việt Nam phải dừng tất cả các vụ hành quyết như một bước
quan trọng đầu tiên trước khi thiết lập lệnh cấm và tiến tới bãi bỏ như hơn 2/3
số quốc gia trên thế giới đã làm” mà RFA đăng tải thì cũng thấy cần nói rằng: Mạng
sống của con người là vô cùng quý, ai cũng thấy rõ điều này. Tuy nhiên khi bày
tỏ cảm nghĩ về án tử hình, người thường có vẻ như quá từ bi hỉ xả khi nghĩ tới
nỗi đau của những kẻ tử tù. Vậy thì mạng sống của những người bị chúng cướp mất
thì sao? Rồi còn rất nhiều hậu quả khác nữa như con mất cha, vợ mất chồng, một
gia đình đang sống yên lành bỗng nhiên bị mất thành viên… Vua Minh Mạng nói rằng
thà giết một người để những kẻ khác sợ mà không phạm tội còn hơn để tội phạm tràn
lan, bởi sau đó số người thiệt mạng vì bị côn đồ giết còn nhiều hơn. Ứng cử viên
Tổng thống Mỹ năm 1988, ông Michael Dukakis đã lấy chiêu bài bãi bỏ án tử hình để
tranh cử. Nhưng khi bị hỏi rằng giả sử có một cô gái bị hãm hiếp, cướp của rồi
bị giết chết thì ông có yêu cầu xử tử kẻ phạm tội hay không, thì chính ông
Dukakis đã không trả lời được. Chúng ta không thể lấy ví dụ nước này hay nước
kia bỏ án tử hình rồi làm theo, vì mỗi quốc gia có đặc điểm văn hóa – xã hội và
lịch sử riêng. Đúng là đã có những kẻ bị tử hình do mù quáng, mất lý trí, nhưng
án tử hình sẽ làm cho những người khác phải suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động.
Đó cũng là những tội ác trời không dung, đất không tha, nó đã hủy hoại cuộc sống
cũng như thân thể con người, làm cho họ sống mà cũng như chết. Cũng cần nói thêm,
hàng năm nhà nước Việt Nam đều có ân giảm án tử hình. Năm 2023, ngày 30/8/2023
Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng đã quyết định ân giảm từ hình phạt từ hình xuống tù
chung thân cho 11 bị án. Đây không phải lần đầu tiên Chủ tịch nước ra quyết định
ân giảm án tử cho các bị án. Trong năm 2022, Chủ tịch nước 2 lần ra quyết định ân
giảm từ án tử hình xuống chung thân cho 31 trường hợp, gồm 4 bị án là người nước
ngoài.
Cần khẳng định, việc áp dụng án tử hình thuộc về chủ quyền
quốc gia về tư pháp hình sự, hiện vẫn là thực tiễn trong áp dụng pháp luật ở
nhiều quốc gia trên thế giới. Việc dừng hay bỏ án tử hình cũng được quy định
trong các điều ước quốc tế cơ bản về quyền con người mà Việt Nam là thành viên.
Ở Việt Nam, việc tuyên phạt và thi hành án tử hình chỉ áp dụng với một số tội
danh đặc biệt nghiêm trọng, phù hợp với Công ước về các quyền dân sự, chính trị.
Gần đây nhất, bộ luật Hình sự 2015 đã tiếp tục bỏ án tử hình ở 8 tội danh và
quy định người dưới 18 tuổi, phụ nữ có thai, phụ nữ nuôi con dưới 36 tháng tuổi,
người trên 75 tuổi khi phạm tội sẽ không bị áp dụng mức án này. Vì vậy không thể
lợi dụng việc tử hình đối với một số kẻ phạm những tội ác nghiêm trọng để xuyên
tạc, chống phá nhà nước Việt Nam như những gì mà RFA đang rêu rao trong bài viết
trên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét