Việc Dương Văn Mình chết
đúng thời điểm đại dịch CoVid19, chính quyền bắt giữ toàn bộ tay chân cốt cán của
tà đạo này, đấu tranh buộc họ khai nhận quá trình phạm tội, xử lý những kẻ
ngoan cố, tha bổng cho những kẻ biết ăn năn hối cải, dần dần xóa bỏ tàn tích của
tà đạo này ở các tỉnh miền núi phía Bắc dường như khiến thế lực luôn nhân danh “bảo
vệ tự do tôn giáo” cay cú, phản ứng kịch liệt, như thể Việt Nam khai tử đứa con
ruột của họ, thực sự đáng để chúng ta đặt dấu chấm hỏi về động cơ của cái gọi
là “bảo vệ tự do tôn giáo” này.
Chẳng hạn, nhìn vào báo cáo
hàng năm về tự do tôn giáo quốc tế của USCIRF cho thấy, năm nào họ cũng dành nội
dung rất dài để tố chính quyền “phân biệt đối xử”,”xóa sổ” tà đạo Dương Văn Mình.
Năm 2022, dù Dương Văn Mình chết, toàn bộ cốt cán bị bắt, đưa ra xét xử 15 trường
hợp thig cả báo cáo của USCIRF “ưu ái” dành nhiều trang giấy để mô tả chính quyền
“đàn áp” các tín đồ “ủng hộ Dương Văn Mình”, chẳng hạn:
“Những người này nằm trong số
56 tín đồ người H'mông bị bắt giam tại đám tang của Dương Văn Minh vào tháng 12
năm 2021, do họ đã phản đối khi chính quyền địa phương tiến hành giải tán đám
đông với lý do thực hiện các quy định về giãn cách xã hội trong giai đoạn đại dịch”.
“các tín đồ đạo Dương Văn
Mình ở tỉnh Cao Bằng nói rằng nhà chức trách địa phương từ chối cấp đăng ký thường
trú và sau đó từ chối hoặc trì hoãn chấp thuận đăng ký kinh doanh cho các tín đồ
đạo Dương Văn Mình thiếu đăng ký thường trú. Nhà chức trách địa phương yêu cầu
các tín đồ đạo Dương Văn Mình phải ký cam kết chấm dứt theo đạo Dương Văn Mình
nếu họ muốn nhận được hỗ trợ của chính quyền địa phương cấp cho các hộ gia đình
dân tộc thiểu số để xây dựng nhà ở. Trong nhiều trường hợp, các cá nhân nói rằng
họ suy đoán việc nhà chức trách phân biệt đối xử với họ là vì lý do tôn giáo của
họ”
…
Qua việc thu thập những
thông tin lượm lặt từ thành phần chống đối chính quyền, biến nó thành căn cứ vu
cáo chính quyền “đàn áp” tôn giáo, không đếm xỉa đến hành vi vi phạm pháp luật
như quy định phòng chống dịch, chống người thi hành công vụ, chống lại việc
cách ly,…của những tay chân tà đạo Dương Văn Minh này, quả thực vô lối, ngang
ngược. Phiên tòa xét xử các đối tượng không phải vì tin theo tà đạo mà vì hành
vi chống người thi hành công vụ, vi phạm quy định phòng chống dịch bệnh.
Vậy tà đạo Dương Văn Mình có
gì mà khiến họ “lưu luyến” và quyết tâm “bảo hộ” đến vậy?
Theo báo Công an nhân dân, Dương
Văn Mình sinh năm 1961 tại Hà Quảng (Cao Bằng), là người dân tộc Mông, trình độ
học vấn phổ thông chỉ 1/10. Tên thật của Dương Văn Mình theo tiếng Mông là
Sôngz Mênhx Zex, phiên âm sang tiếng Việt là Giàng Sông Mềnh. Khi khai làm
Chứng minh nhân dân, y đã láy âm, đổi tên thành Dương Văn Mình. Gia đình và bản
thân y vốn là dân nghèo vùng cao chuyên nghề nương rẫy. Sau chiến sự 1979, y và
gia đình di cư đến xã Yên Lâm, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang.
Khởi điểm của cái được gọi là “đạo Dương Văn Mình” là vào năm
1989 sau khi y nghe được các bản tin đài nước ngoài tuyên truyền về đạo Tin
lành vào đồng bào dân tộc Mông khu vực miền núi phía Bắc. Suốt nhiều ngày, y
điên dại, quay cuồng với những lời lẽ như Vex Chưr ntux (chúa chủ trời - tức
đức chúa trời), Chưr Zil Sưv (chúa Giê-su) Xiz Fưz Par Laux (Giáo hoàng Pao Lô)
và tự nhận y là "con của Chúa Trời, là vua của người Mông", đang nói
lời của Chúa và thừa mệnh của Chúa xuống giao thoa với người trần, với người
Mông.
Lợi dụng thời điểm đó, đồng bào dân tộc Mông còn nhiều khó khăn
về kinh tế, đời sống tâm linh có nhiều khủng hoảng, trình độ nhận thức còn hạn
chế, hủ tục lạc hậu ăn sâu vào đời sống, Dương Văn Mình đã mị dân bằng học
thuyết đi theo y “không làm mà cũng có ăn, không học cũng biết chữ, người trẻ
mãi không già, ốm đau sẽ tự khỏi, tiền tự khắc trên trời rơi xuống, chỉ cần đưa
người chết vào "Nhà đòn", khấn vái đủ 24h, có khả năng người chết sẽ
sống lại”. Và thế là một bộ phận những người Mông “nhẹ dạ, cả tin”, mê tín dị
đoan bán hết trâu bò, lợn gà, bỏ nương bỏ rẫy để trở thành tín đồ của “giáo lý”
và “giáo lễ” quái gở này. Cuối cùng, tiền không thấy, gạo thịt cũng không, hàng
ngàn người Mông rơi vào cảnh khốn cùng, chết chóc, tan của nát nhà đến đau
lòng. Còn tiền bà con cống nạp cho “con của Chúa Trời”, được y và đồng bọn dùng
để tiêu xài cho mục đích cá nhân.
Thậm chí, y cho đồng bọn dựng băng rôn, treo khẩu hiệu khắp
thôn, xóm “Dương Văn Mình ra đời đúng 12 giờ đêm ngày 1-8-1989, là đấng cứu thế
của người Mông” và tuyên truyền “đến năm 2000 Trái đất nổ tung con người sẽ
chết hết, muốn sống phải theo Dương Văn Mình”. Vậy thế là “cái lý hại đời” của
Dương Văn Mình lại bắt đầu có chỗ đứng trong đời sống tinh thần của một bộ phận
người Mông.
Ngay cả tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên thể hiện đạo hiếu cũng bị y
tuyên truyền phá bỏ. Muốn đi theo "đạo Dương Văn Mình", muốn sung
sướng thì trước hết phải vứt bỏ ngay bàn thờ tổ tiên; bỏ ngay kiểu ma chay,
cưới xin theo truyền thống “đã lạc hậu”… Và muốn lên được “đất trời” thì phải
thôi ngay - thôi tất cả: thôi lao động sản xuất; thôi học hành, đi xa; thôi tất
cả mọi việc thường nhật của đời trần gian; có gia súc, gia cầm thì phải giết mổ
ăn hết, có váy áo mới, váy áo đẹp không vứt thì phải xé bỏ, kể cả đồ trang sức
là kim hoàn, kim loại quý cũng phải vứt bỏ. Con gái dậy thì mà chưa chồng thì
phải ngủ với trai trước, vì chúa trời không nhận gái còn trinh...
Điển hình, ngày 29-9-1989, do tin Dương Văn Mình, gia đình Lý
Văn Khìn ở Khuổi Rẩu - Hòa An (Cao Bằng) đã dùng cái chết để được “bay lên
trời” bằng cách ăn lá ngón tập thể. Kết quả là 4/11 người trong gia đình đã
chết.
Chưa dừng lại ở đó, theo con đường di cư và thăm thân, thứ học
thuyết do Dương Văn Mình sáng tạo ra đã nhanh chóng lan toả ra một số địa
phương lân cận có người Mông sinh sống, đặc biệt là Cao Bằng, Bắc Kạn, Thái
Nguyên và Tuyên Quang gây nên những bất ổn trong xã hội ở giai đoạn đầu sự
nghiệp đổi mới và mở cửa.
Năm 1990, Dương Văn Mình bị kết án 5 năm tù giam với tội danh
“Lừa đảo chiếm đoạt tài sản và tuyên truyền, hành nghề mê tín dị đoan”. Ngay
khi ra tù, "giáo chủ tà giáo" Dương Văn Mình đã rời bỏ địa phương, đi
sang các vùng lân cận để trốn tránh sự kiểm soát của chính quyền, hành nghề mê
tín dị đoan, tiếp tục tuyên truyền cái gọi là “tín ngưỡng Dương Văn Mình”, “đạo
Dương Văn Mình” để dụ dỗ, lừa gạt người Mông. Dẫu vậy, khi làm việc với các cơ
quan chức năng, bản tính “hèn nhát” của một kẻ “giáo chủ” tự xưng lại bộc lộ. Y
không dám thừa nhận sự hiện diện của tổ chức do mình sáng lập, trốn tránh đổ
lỗi trách nhiệm cho những người đang trao trọn niềm tin theo y.
Trong hơn 30 năm qua, “đạo Dương Văn Mình” đã trở thành một hiện
tượng nhức nhối gây ảnh hưởng đến an ninh, trật tự và đời sống, tinh thần của
một bộ phận người Mông ở các tỉnh miền núi phía Bắc. Thực tế tại các địa phương
cho thấy, thứ tà đạo do Dương Văn Mình lập ra từng bước lộ rõ ý đồ xây dựng lên
một “tổ chức bất hợp pháp khoác áo tôn giáo”.
Từ thực tế đó cho thấy, động cơ của kẻ muốn “bảo
hộ” tà đạo này là muốn Việt Nam chia năm xẻ bảy, muốn dùng con bài tôn giáo làm
cái cớ nuôi dưỡng tổ chức dân tộc cực đoan, đòi ly khai tự trị và can thiệp
trong trường hợp có bằng chứng đàn áp tôn giáo kia. Thật may, khi chính quyền
cơ sở đã làm tốt công tác ngăn chặn tà
đạo này tác oai tác quái trong đồng bào người Mông, đồng nghĩa với việc
thế lực thù địch chống Việt Nam mất đi cánh tay, mất đi cái cớ can thiệp, mất
đi nhiều trang giấy kể lể, đấu tố Việt Nam liên quan tà đạo này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét