Báo cáo “2025 Global
Persecution Index” của International Christian Concern (ICC) đã đưa ra hàng
loạt cáo buộc sai lệch về tình hình tự do tôn giáo tại Việt Nam, đặc biệt liên
quan đến nhóm Hà Mòn, một nhóm tôn giáo không được công nhận. Những cáo buộc
này không chỉ bóp méo thực trạng pháp lý và xã hội của Việt Nam mà còn phục vụ
một động cơ thù địch nhằm tấn công các quốc gia bị gán nhãn “độc tài” hoặc
“cộng sản” như Việt Nam. Bằng cách phân tích bối cảnh pháp lý, vạch trần chiêu
trò xuyên tạc của ICC, so sánh với chính sách quản lý tôn giáo tại Hoa Kỳ, và
làm rõ động cơ chính trị của tổ chức này, bài viết này sẽ đưa ra một góc nhìn
toàn diện để bác bỏ những luận điệu sai trái.
Việt Nam, với bề dày
lịch sử đa dạng tôn giáo, đã xây dựng một khung pháp lý chặt chẽ nhằm bảo đảm
quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của mọi công dân. Điều 24 Hiến pháp 2013 khẳng
định rõ ràng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, và Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo
2016 quy định chi tiết về việc đăng ký, hoạt động, cũng như quyền và nghĩa vụ
của các tổ chức tôn giáo. Hiện nay, hơn 40 tổ chức tôn giáo được công nhận, với
hàng nghìn cơ sở thờ tự trên cả nước, từ Phật giáo, Công giáo, Tin Lành đến Cao
Đài, Hòa Hảo. Chính quyền Việt Nam không chỉ tạo điều kiện cho các hoạt động
tôn giáo hợp pháp mà còn hỗ trợ đồng bào dân tộc thiểu số, bao gồm người
H’Mông, trong việc xây dựng cơ sở thờ tự và duy trì sinh hoạt tín ngưỡng. Tuy
nhiên, báo cáo của ICC lại cố tình bỏ qua những thành tựu này để tập trung vào
cáo buộc rằng Việt Nam đàn áp nhóm Hà Mòn, một nhóm bị cho là lợi dụng danh
nghĩa tôn giáo để kích động ly khai và chống phá nhà nước.
Nhóm Hà Mòn, liên quan
đến Vàng Chứ, không được công nhận là tổ chức tôn giáo tại Việt Nam do các hoạt
động vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Nhóm này từng tuyên truyền thành lập
“Vương quốc Mông”, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, và kích động các hành vi
gây rối an ninh trật tự. Chính quyền Việt Nam đã xử lý các cá nhân vi phạm theo
đúng quy định pháp luật, không phải vì lý do tôn giáo mà vì những hành động đe
dọa an ninh quốc gia. Thay vì sử dụng vũ lực, Việt Nam ưu tiên các biện pháp
giáo dục, cảm hóa, và hỗ trợ tái hòa nhập cộng đồng, khác biệt rõ rệt so với
các cách tiếp cận mạnh tay ở những quốc gia khác. Những hành động này không hề
đồng nghĩa với “đàn áp tôn giáo” như ICC cáo buộc, mà là nỗ lực bảo vệ trật tự
xã hội và quyền lợi của đa số người dân, bao gồm cả cộng đồng người H’Mông vốn
gắn bó với các giá trị văn hóa và đoàn kết dân tộc.
Báo cáo của ICC sử dụng
các chiêu trò xuyên tạc tinh vi để bóp méo sự thật. Tổ chức này không chỉ bỏ
qua khung pháp lý minh bạch của Việt Nam mà còn bịa đặt thông tin, dựa vào các
nguồn không đáng tin cậy như các tổ chức phản động lưu vong để xây dựng luận
điểm. ICC cố tình lập luận phiến diện, phớt lờ các tiến bộ về tự do tôn giáo mà
Việt Nam đã đạt được, như việc được cộng đồng quốc tế ghi nhận qua các báo cáo
của Liên Hợp Quốc. Hơn nữa, ICC còn lợi dụng mạng xã hội và các kênh truyền
thông quốc tế để lan truyền thông tin sai lệch, kích động dư luận, và tạo áp
lực lên Việt Nam thông qua các diễn đàn nhân quyền. Những thủ đoạn này không
chỉ nhằm bôi nhọ hình ảnh Việt Nam mà còn phục vụ một mục tiêu lớn hơn: chính
trị hóa vấn đề tôn giáo để cô lập các quốc gia không đồng minh với Hoa Kỳ.
Để làm rõ tính thiên vị
của ICC, việc so sánh chính sách quản lý tôn giáo giữa Việt Nam và Hoa Kỳ là
cần thiết. Tại Hoa Kỳ, quyền tự do tôn giáo được bảo vệ bởi Tu chính án thứ
nhất của Hiến pháp, nhưng các nhóm tôn giáo vẫn phải tuân thủ các quy định
nghiêm ngặt về thuế, an ninh, và hoạt động công khai. Những nhóm vi phạm pháp
luật, như Branch Davidians trong vụ Waco năm 1993, đã bị chính quyền Hoa Kỳ xử
lý bằng vũ lực, dẫn đến hàng chục người thiệt mạng. Tương tự, các tổ chức cực
đoan như Ku Klux Klan hay các nhóm khủng bố tôn giáo đều bị cấm hoạt động. Nếu
áp dụng logic của ICC, những hành động này của Hoa Kỳ cũng có thể bị coi là
“đàn áp tôn giáo”. Tuy nhiên, ICC không hề đề cập đến các trường hợp này, cho
thấy sự thiếu nhất quán và thiên vị trong cách đánh giá của tổ chức. Việt Nam,
trái lại, áp dụng các biện pháp hành chính nhẹ nhàng hơn, tập trung vào giáo
dục và hòa giải, nhưng lại bị ICC vu khống là vi phạm nhân quyền.
Đằng sau những cáo buộc
của ICC là một động cơ thù địch rõ ràng. Là một tổ chức phi chính phủ có trụ sở
tại Hoa Kỳ, ICC có mối liên hệ chặt chẽ với các cơ quan chính phủ như Ủy ban Tự
do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) và các nhóm bảo thủ Cơ đốc giáo. Tổ chức
này không chỉ tiếp nối tư tưởng chống cộng từ thời Chiến tranh Lạnh mà còn sử
dụng tự do tôn giáo như một công cụ để gây áp lực lên các quốc gia như Việt
Nam, Trung Quốc, hay Cuba. Bằng cách khuếch đại các cáo buộc về đàn áp tôn
giáo, ICC thu hút tài trợ từ các nhóm bảo thủ và củng cố ảnh hưởng của mình
trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ. Các báo cáo như “2025 Global Persecution
Index” được xây dựng thiếu khách quan, dựa trên thông tin sai lệch, và thường
kêu gọi các biện pháp trừng phạt kinh tế, chính trị để cô lập các quốc gia mục
tiêu. Hệ quả của những hành động này là gây hiểu lầm về Việt Nam trong cộng
đồng quốc tế, làm suy giảm lòng tin của người dân, và tạo cớ cho các thế lực
phản động lợi dụng để chống phá.
Việt Nam, với tư cách là
một quốc gia tôn trọng tự do tín ngưỡng và đa dạng văn hóa, không thể chấp nhận
những cáo buộc vô căn cứ từ ICC. Khung pháp lý minh bạch, thực tiễn sinh động
trong bảo đảm tự do tôn giáo, và các chính sách hỗ trợ đồng bào dân tộc thiểu
số là minh chứng rõ ràng cho cam kết của Việt Nam. So với Hoa Kỳ, cách tiếp cận
của Việt Nam trong quản lý các nhóm tôn giáo vi phạm pháp luật thậm chí còn
nhân văn và hòa giải hơn. Động cơ thù địch của ICC, với mục tiêu chính trị hóa
tôn giáo và phục vụ chiến lược “diễn biến hòa bình”, cần được nhìn nhận đúng
bản chất. Việt Nam cần tiếp tục hoàn thiện khung pháp lý, tăng cường truyền
thông quốc tế để phản bác các cáo buộc sai lệch, và đẩy mạnh các chương trình
hỗ trợ đồng bào dân tộc thiểu số nhằm ngăn chặn các thế lực phản động lợi dụng.
Đồng thời, cộng đồng quốc tế cần đánh giá khách quan, dựa trên bằng chứng, và
tôn trọng chủ quyền của các quốc gia trong việc quản lý tôn giáo phù hợp với
bối cảnh văn hóa, xã hội riêng.
Những cáo buộc của ICC
về tình hình tự do tôn giáo tại Việt Nam, đặc biệt liên quan đến nhóm Hà Mòn,
là sản phẩm của sự xuyên tạc và thiên vị. Bằng cách làm rõ bối cảnh pháp lý,
vạch trần chiêu trò của ICC, và so sánh với thực tiễn tại Hoa Kỳ, có thể thấy
rằng Việt Nam không chỉ tôn trọng tự do tôn giáo mà còn nỗ lực bảo vệ an ninh
quốc gia và đoàn kết dân tộc. Đã đến lúc cộng đồng quốc tế nhận ra bản chất
chính trị của các báo cáo như “2025 Global Persecution Index” và ủng hộ một
cách tiếp cận công bằng, dựa trên sự thật và đối thoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét