Vì
sao ông Nguyễn Gia Kiểng sẽ phải mãi mãi “ăn năn”?
(Trả lời
bài viết ‘Cách mạng Tháng 8, nội chiến và nội chiến cộng sản”)
Đọc bài viết https://danluan.org/tin-tuc/20130831/nguyen-gia-kieng-cach-mang-thang-8-noi-chien-va-noi-chien-cong-san#comment-96608, tôi phải cố gắng
lắm mới định hình được thứ tư duy hổ lốn, lẫn lộn, đánh lận của ông Kiểng. Khi
định hình được tư duy của ông tôi thấy sáng tỏ một điều, thảo nào ông và cái tổ
chức THDCDN cứ mãi phải ép uổng Tổ quốc“ăn năn”? Sáng tỏ điều nữa là cái lý luận
“hòa giải dân tộc” chỉ là thứ lừa phỉnh nhằm tìm kiếm vị thế chính trị trong ảo
tưởng về một sự thỏa hiệp hão huyền với lực lượng cầm quyền trong nước hiện
nay. Tiếc rằng, chẳng ai ngu gì với mớ lý thuyết “ăn năn” mãi chưa thôi của ông
nên ông và THDCDN cứ mãi chung chiêng giữa 2 làn đạn
Trong
bài viết này, mới đầu tưởng như ông Kiểng “thừa nhận” ý nghiã lịch sử của CMT8
và ngày lễ độc lập 2/9 “ta
phải nhận định rằng độc lập dân tộc là điều không thể nhân nhượng và cần được
đánh đấu một cách thực mạnh mẽ và long trọng sau gần một thế kỷ ngoại thuộc. Đó
là một vấn đề danh dự dân tộc. Cách Mạng Tháng 8 phải có và đảng cộng sản cũng
có lý khi nói rằng đó là công lao của họ. Họ là tổ chức chính trị duy nhất có
thực lực vào thời điểm đó sau khi đã chiến đấu kiên cường trong suốt giai đoạn
Thế Chiến II và đã trả giá rất cao. Điều này phải được nhìn nhận. Ngày
19-8-1945 và ngày 2-9-1945 chắc chắn phải được ghi nhận như những ngày lịch sử
lớn.”. nhưng thực ra
đây là mồi câu view cho cái thuyết ăn năn nửa dơi nửa chuột, bởi đọc hết sẽ thấy
đây là cả “công trình” ông ta nỗ lực
xuyên tạc, bịa đặt trắng trợn lịch sử nhằm phủ nhận vai trò của Đảng Cộng sản,
biến lãnh tụ dân tộc làm nên CMT8 thành “tội đồ” dân tộc, không ngoài mục đích
cuối cùng phủ nhận giá trị đích thực của CMT8, vai trò của Đảng, tư tưởng HỒ
Chí Minh, giá trị CN Mác-Lê. Tất cả cuối cùng đều nhắm đến cái đích biện hộ cho
“lý tưởng” chống phá thể chế suốt mấy chục năm qua của ông Kiểng và vuốt ve đám tay sai, thuộc hạ trong nước được
ông nuôi dưỡng mua chuộc được bằng những tờ USD, Euros, song vẫn công cốc công
cò.
Để giúp
bạn đọc hình dung về luận thuyết ăn năn của ông và cho ông thấy vì sao cái ảo
tưởng “hòa giải dân tộc” hay nói cách khác, tìm ghế chính trị trong nước mãi cứ
là viễn tưởng đối với ông Kiểng và tổ chức THDCDN, tôi sẽ chia bài viết thành 2
phần để dễ theo dõi:
Phần 1:
Trả lời bài viết ‘Cách mạng Tháng 8, nội chiến và nội chiến cộng sản”
Phần 2:
Vì sao ông mãi phải ăn năn
Phần I
Trong
bài viết, tôi xin tóm tắt những luận điểm ông Kiểng đưa ra nhằm phủ nhận giá trị
CMT8
Thứ nhất,
ông ta lập luận rằng “Cách Mạng Tháng 8, theo cách
mà nó đã diễn ra, đã mở đầu cho một chuỗi thảm kịch dài tàn phá đất nước ta và
đã khiến chúng ta tụt hậu bi đát như ngày nay.” Cơ sở là sự tụt hậu so
sánh với thế giới, với Hàn Quốc, Nhật Bản
Thứ
hai, ông phủ nhận giá trị CMT8 vì nó là cơ sở dẫn đến 2 cuộc nội chiến “Cả hai cuộc chiến gọi là "chống Pháp" và
"chống Mỹ" đều là những cuộc nội chiến”. Ngoài diễn giải áp đặt
theo tư duy chủ quan, dữ liệu, cơ sở thực tế chứng minh cho kết luận này dựa
vào “Năm 1954 đã có một triệu người di cư vào miền
Nam, số người di cư còn có thể lớn gấp nhiều lần nếu không bị cấm cản; ngược lại
đã có bao nhiêu người tập kết ra Bắc?”; “Trong
hai cuộc nội chiến này dĩ nhiên đã có sự can thiệp từ bên ngoài” Dựa vào
cái này để ông Kiểng phán rằng “Lý do khiến đảng cộng sản không nhìn nhận đây là những cuộc
nội chiến (mà là những cuộc chiến tranh chống ngoại xâm) chỉ là vì họ không muốn
thỏa hiệp với những người Việt Nam khác, họ muốn nội chiến đến cùng”.
Thứ ba, trên cơ sở của lập luận 1 và 2, ông ta đưa ra lập luận
thứ ba để phủ nhận giá trị CMT8 là “Nội chiến tai hại hơn nhiều so với
chiến tranh chống lại một quốc gia khác”” bằng sự so sánh về sự phục hồi
của Nhật, Đức, Pháp, Nga, Mỹ xuất phát từ nguyên nhân nội chiến hay chiến tranh
để đúc ra mệnh đề nội chiến ảnh hưởng đến sự phát triển đất nước mạnh hơn chiến
tranh chống xâm lược từ nước khác
Từ đó
ông ta tìm ra nguyên nhân dẫn đến nội chiến trong 2 cuộc kháng chiến Pháp, Mỹ
cũng như “nội chiến cộng sản” đều bắt nguồn từ chủ nghĩa cộng sản và người đem
chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam là Hồ Chủ tịch, cho đó chính là nguyên nhân “phủ
nhận” giá trị CMT8, nguyên nhân ngăn cản sự “hòa giải dân tộc”, nguyên nhân làm
chậm sự dân chủ hóa…
Trước hết,
tôi sẽ chỉ ra ông mắc lỗi nghiêm trọng trong tư duy và lập luận
Một mặt
ông ta thừa nhận thành quả CMT8 đem lại nền độc lập dân tộc, thừa nhận tinh thần
đấu tranh giành độc lập là nhu cầu tất yếu của mọi dân tộc nhưng mặt khác ông
ta phủ nhận vai trò của ĐCS, Chủ nghĩa Mác-Lê và lãnh tụ Hồ Chí Minh. Cái sự
đánh lận, lừa đảo cả lịch sử của ông ta là ở chỗ này. Vậy ai, chủ thuyết nào đã
quy tụ mọi lực lượng dân tộc giành CMT8 nếu không phải là CNMac-Lê đã được Hồ
Chí Minh vận dụng sáng tạo vào Việt Nam trên cơ sở kết hợp với nghĩa dân tộc và
chủ nghĩa yêu nước. Nếu vận dụng Chủ nghĩa Mac-lê máy móc, dập khuôn như một số
lãnh đạo Đảng Cộng sản Đông Dương đã gây tổn thất nghiêm trọng ra sao, có nguy
cơ biến lực lượng cách mạng non trẻ đó thất bại nếu không được Chủ tịch Hồ Chí
Minh hướng lái trở lại kịp thời mới dành được CMT8. Chủ nghĩa Mác-lê vào Việt
Nam hoàn toàn không còn nguyên bản, thực chất nó là sự vận dụng những hạt nhân
hợp lý như thuyết biện chứng, thuyết lịch sử duy vật kết hợp với chủ nghĩa dân
tộc. Bởi vậy nhìn nhận về Hồ Chí Minh, hầu như thế giới và Việt Nam đều cho Người
là đại diện của chủ nghĩa dân tộc, ít ai còn ngây thơ cho Người là đại diện chủ
nghĩa Cộng sản nguyên bản, trừ một số kẻ như ông Kiểng đang cố bấu víu vào để
phủ nhận vị lãnh tụ dân tộc cũng như nhằm phủ nhận Đảng Cộng sản và thành quả
cách mạng dân tộc do Người và Đảng lãnh đạo gây dựng nên.
Cái cơ
sở lập luận cho 2 cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ là “nội chiến” của ông Kiếng
đúc rút chỗ này “Khi người trong một
nước giết nhau trên một qui mô lớn và trong một thời gian dài thì đó là nội
chiến, dù có hay không có sự can thiệp từ bên ngoài. Vả lại số người Pháp và
người Mỹ thiệt mạng trong hai cuộc chiến này chỉ là những tỷ lệ không đáng kể
so với số tử vong của người Việt. Cả hai cuộc nội chiến này đều phải bị lên án.” Như vậy, lập
luận của ông Kiểng chỉ dựa thuần trên số lượng người chết trong 2 cuộc chiến là
người Việt so sánh với người nước ngoài khẳng định đó là “nội chiến”. Biết phải
nói sao cho thứ tư duy “cơ học” đã lỗi mốt hàng thiên niên kỷ này từ kẻ tự xưng
là “trí thức” thời nay nhỉ? Nếu so sánh thì sẽ thấy chính CNDuy vật đã tự hổ thẹn,
gọi cái thứ tư duy cơ học thủa sơ khai là chủ nghĩa duy vật ngây thơ, mơ mộng,
thì thời hiện đại này, gọi tên cái thứ tư duy của ông Kiểng này với tên gọi gì
đây nhỉ?
Tôi chẳng
thiết cãi nhau với cái thứ tư duy “đồ đá” này của ông, chỉ phiền bạn đọc hãy đọc
lại bài viết của GS Trần Chung Ngọc viết về cuộc chiến chống Mỹ có phải là nội
chiến hay không (Tản Mạn Xung Quanh Cuộc Chiến Ở Việt Nam (Trần Chung Ngọc), để thấy rằng sự tổn thất bên nào thực nghiêm trọng hơn, vì
sao một dân tộc thô sơ, nghèo đói, phân hóa bởi lịch sử như vậy lại có thể làm
nên chiến thắng hai đế quốc hùng mạnh nhất thế giới, nêu không muốn nói đó là
nhờ ý thức về cuộc chiến tranh chính nghĩa giành độc lập, thống nhất dân tộc, đất
nước cháy bỏng của dân Việt đã đem lại kỳ tích có một không hai đó. Chiến thắng
đó, tính chính nghĩa đó cũng là lý do vì sao Việt Nam được sự ủng hộ không chỉ
từ các nước đồng minh mà còn từ chính cộng đồng quốc tế, hậu phương của “kẻ
thù” đã giúp dân tộc Việt chiến thắng. May mắn đó còn kéo đến tận ngày nay khi
vị tổng thống Clinton, Obama đều thuộc thành phần “phản chiến” năm xưa giờ đã vứt
bỏ mặc cảm thua cuộc, nối lại quan hệ với “lực lượng cộng sản” ở Việt Nam, thậm
chí còn đang tiến tới đối tác toàn diện, chiến lược. Bởi họ nhìn thấy ĐCSVN
không phải là nguyên nghĩa của Chủ nghĩa Mac-Lê ngoài cái tên gọi, họ thấy được
rằng dù có muôi dưỡng đến trăm năm nữa thì lực lượng chống Cộng cả trong và
ngoài nước chẳng làm nên cơm cháo gì. Họ thấy rằng “diễn biến hòa bình” đem lại
nhiều “hy vọng” hơn, ĐCSVN sẽ tự chuyển mình phù hợp với lợi ích dân tộc, còn
đám chống cộng hay gọi mỹ miều là “lực lượng đấu tranh dân chủ” chỉ là quân tốt
lợi dụng được đến đâu thì hay đến đó, không hơn không kém, đúng như bản chất và
thực lực của thành phần này trong nước.
Còn cái
lập luận thứ 3 của ông tệ hại hơn nhiều nữa, khiến tôi thấy như tư duy ông còn
thua con trẻ, chẳng muốn đáp lại.Nhưng vì người Việt nhất là thành phần hải ngoại
như ông phần đông vẫn viện vào tư duy này làm công cụ phỉnh phờ những thành phần
ít học, cơ hội trong nước, nên tôi đánh viết thêm. Ông ta cho Đức, Nhật phát
triển nhanh và bền vững hơn Pháp, Nga bởi
chỉ chịu hậu quả của chiến tranh với nước khác, chứ không phải chịu sự
không “đồng thuận” trong dân tộc. Tệ hại thật, không lẽ Đức bị phân chia thành
2 nước suốt bao năm, mãi đây Liên Xô sụp đổ, Bức tường Berlin hạ xuống thì mới
thống nhất được đất nước, theo tư duy và lập luận xuyên suốt của ông Kiểng, chẳng
nhẽ đây là trường hợp “đặc cách”? Hàn quốc phát triển như rồng ấy nay đang
không “nội chiến”? Mỹ khắc phục sau “nội chiến” là thành phần dân da đỏ - người
chủ thực sự của nước Mỹ gốc ấy đang bị “tuyệt chủng” cũng như vô thiên lủng vấn
đề cộn cán tương tự được xem “đã dồn mọi cố gắng để
thực hiện hòa giải dân tộc một cách quả quyết và thành thực”? Cuộc chiến
1789 làm nước Pháp “yếu” đến tận hôm nay, trong khi lực lượng cộng sản – “di hại”
1789 ở Pháp không đáng được xem là lực lượng chính trị? Nhìn chung cái “mệnh đề”
“Nội chiến tai hại hơn nhiều so với chiến
tranh chống lại một quốc gia khác” lỗi nghiêm trọng từ mọi góc
cạnh.
Vấn đề
ông Kiểng cho “nội chiến cộng sản” – ý nói nội bộ ĐCS luôn có các phe phái
tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau làm yếu đất nước. Xem ra khái niệm “nội
chiến” của ông Kiểng quá rộng, không chỉ bao trùm chiến tranh trong địa giới
lãnh thổ, mà còn cả sự cạnh tranh quyền lực chính trị giữa các phe nhóm lợi
ích, …Nếu quy chiếu quan điểm này thì đáng xem đảng Cộng hòa và đảng dân chủ
đang gây “nội chiến” ở nước Mỹ từ thủa khai sinh lắm lắm. Sự cạnh tranh, đấu
đá, tranh giành quyền lực chính trị giữa các đảng hay trong một đảng cầm quyền
suy cho cùng chẳng phải là tốt lắm sao nếu đứng ở góc độ xem đa nguyên đa đảng,
cạnh tranh quyền lực là độc lực phát triển?
Nhìn
chung, cả một hệ thống tư duy lủng củng, mới đọc tưởng có vẻ xuôi tai nhưng kỳ
thực dẫn dắt người đọc có kiến thức hạn chế vào mê hồn trận “Tổ quốc ăn năn”
không ngoài mục đích đánh lận cho thủ đoạn phủ nhận vai trò lãnh đạo của ĐCSVN,
hạ bệ lãnh tụ dân tộc, lừa bịp đám tay chân ngu muội, lôi kéo thêm vài con gà
nhẹ dạ, bao biện cho động cơ chống đối, tìm kiếm ảo tưởng “hòa giải dân tộc” nếu
tương lai ĐCSVN tự diễn biến..
(Xin mời
đọc tiếp Phần 2 để thấy vì sao tổ chức THDCDN của ông Kiểng chưa thể làm nên
cơm cháo gì)
Nguyễn Biên Cương