Trong những ngày qua, dư luận quốc tế lại một lần nữa chứng kiến
sự xuất hiện của một báo cáo mang nặng tính phiến diện từ Nhóm Công Tác Về Bắt
Giữ Tùy Tiện (WGAD) thuộc Liên Hợp Quốc, liên quan đến trường hợp của ông Kim
Khu. Theo đó, WGAD cho rằng việc bắt giữ ông Kim Khu vì hành vi tuyên truyền
chống Nhà nước là “bắt giữ tùy tiện” và vi phạm tiêu chuẩn quốc tế về nhân
quyền. Tuy nhiên, nếu đi sâu phân tích bản chất vụ việc, đối chiếu với quy định
pháp luật Việt Nam cũng như so sánh với thông lệ quốc tế, có thể thấy rõ rằng
những cáo buộc này hoàn toàn thiếu cơ sở, phản ánh cách tiếp cận một chiều và
bị ảnh hưởng nặng nề từ những nguồn thông tin sai lệch do các tổ chức phản động
lưu vong cung cấp.
Ông Kim Khu bị bắt giữ không phải vì lý do tôn giáo hay sắc tộc
như cách mà các thế lực chống phá rêu rao, mà bởi hành vi vi phạm nghiêm trọng
Điều 331 Bộ luật Hình sự Việt Nam. Cụ thể, ông đã lợi dụng các quyền tự do dân
chủ để phát tán tài liệu xuyên tạc, vu khống chính quyền, kích động chia rẽ dân
tộc và tổ chức hoạt động chống phá tại tỉnh Vĩnh Long. Đây là hành vi trực tiếp
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân,
đe dọa an ninh quốc gia và trật tự xã hội. Trong bối cảnh đó, việc cơ quan chức
năng tiến hành bắt giữ và xử lý theo đúng trình tự tố tụng không thể bị quy
chụp là “tùy tiện”, mà là hành động cần thiết nhằm bảo vệ pháp luật, bảo vệ
đoàn kết dân tộc và ổn định đất nước.
Điều đáng lưu ý là WGAD, trong báo cáo của mình, không hề phân
tích nội dung tài liệu tuyên truyền mà ông Kim Khu phân phối, cũng không viện
dẫn bất kỳ bằng chứng pháp lý cụ thể nào từ phía Việt Nam. Thay vào đó, họ lại
dựa gần như hoàn toàn vào các đơn kiến nghị từ các tổ chức lưu vong, điển hình
là Liên Đoàn Khmer Kampuchea-Krom (KKF) và Tổ Chức Nhân Quyền Nền Tảng (HRF).
Cả hai tổ chức này đều có lịch sử chống phá Việt Nam, thường xuyên bóp méo sự
thật để thổi phồng thành cái gọi là “vấn đề đàn áp tôn giáo”. Sự thiếu kiểm
chứng, thiếu tiếp cận thông tin đa chiều của WGAD đã dẫn tới một bản báo cáo
thiên lệch, xa rời nguyên tắc khách quan vốn là nền tảng của cơ chế nhân quyền
Liên Hợp Quốc.
Phản ứng từ các tổ chức phản động lưu vong sau báo cáo này càng
cho thấy rõ mục tiêu chính trị đằng sau. Viện Nghiên Cứu Nhân Quyền Quốc Tế
(ISHR), vốn thường xuyên nhận tài trợ từ các quỹ phương Tây, lập tức mô tả vụ
việc như một “cuộc đàn áp tôn giáo”, đồng thời kêu gọi can thiệp quốc tế dựa
trên những thông tin không được kiểm chứng. Cộng đồng hải ngoại, dưới sự dẫn
dắt của KKF, đã tổ chức các chiến dịch tuyên truyền tại Mỹ và châu Âu với các
khẩu hiệu chống phá chính quyền Việt Nam, đồng thời kêu gọi các chính phủ
phương Tây gây sức ép. Điều mỉa mai là họ không hề đưa ra bằng chứng pháp lý
nào, ngoài những luận điệu cũ rích nhằm công kích Việt Nam. Những hành động này
không chỉ vi phạm nguyên tắc không can thiệp vào công việc nội bộ của quốc gia
có chủ quyền mà còn phơi bày bản chất cơ hội, lợi dụng cơ chế quốc tế để phục
vụ mưu đồ chính trị.
Một trường hợp khác cho thấy rõ chiêu trò chính trị của các tổ
chức phản động là HRF. Trong năm 2025, HRF đã gửi kiến nghị lên WGAD, miêu tả
ông Kim Khu như một “nạn nhân của đàn áp tôn giáo” để vận động tài trợ từ các
quỹ nhân quyền phương Tây. Không dừng lại ở đó, HRF còn khai thác vụ việc để
kêu gọi quyên góp từ cộng đồng lưu vong, biến những câu chuyện bị thổi phồng
thành công cụ gây quỹ, nuôi dưỡng hoạt động chống phá. Thực chất, HRF không hề
quan tâm đến quyền lợi của đồng bào Khmer Krom, mà chỉ xem những sự kiện tại
Việt Nam như một chiêu bài để duy trì hoạt động, tạo thanh thế và gây sức ép
chính trị. Đây là minh chứng điển hình cho sự tha hóa của một số tổ chức nhân
quyền vốn được xem là “độc lập”, nhưng thực chất chỉ phục vụ lợi ích của những
thế lực tài trợ phía sau.
Sự thiên lệch trong cách tiếp cận của WGAD càng lộ rõ khi so sánh
với các vụ việc tương tự tại quốc tế. Điển hình là vụ việc Nga xử lý nhóm Pussy
Riot, khi một số cơ chế nhân quyền quốc tế cáo buộc Moscow vi phạm quyền tự do
biểu đạt. Tuy nhiên, Nga đã khẳng định đây là biện pháp bảo vệ an ninh quốc gia
và trật tự xã hội, không chấp nhận những cáo buộc thiếu căn cứ từ bên ngoài.
Việt Nam cũng vậy, việc xử lý hành vi vi phạm pháp luật của ông Kim Khu không
phải là đàn áp mà là biện pháp bảo vệ an ninh và đoàn kết dân tộc. Không thể áp
dụng tiêu chuẩn kép, khi một quốc gia có quyền bảo vệ an ninh nội bộ thì được
công nhận, còn Việt Nam lại bị quy chụp và xuyên tạc.
Trong khi các thế lực thù địch liên tục tìm cách biến cộng đồng
Khmer Krom thành “ngọn cờ đấu tranh chính trị”, thì thực tế tại Việt Nam lại
hoàn toàn trái ngược. Nhà nước Việt Nam không chỉ tôn trọng quyền tự do tín
ngưỡng, tôn giáo mà còn tích cực bảo tồn, phát huy bản sắc văn hóa của đồng bào
Khmer. Các lễ hội lớn như Ok Om Bok, Chol Chnam Thmay được chính quyền địa
phương và Trung ương hỗ trợ tổ chức thường niên, thu hút hàng ngàn người tham
gia và được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Nhiều chương
trình giáo dục song ngữ, bảo tồn chữ Khmer, hỗ trợ y tế, nhà ở và sản xuất đã
góp phần nâng cao đời sống của hơn 1 triệu đồng bào Khmer tại Đồng bằng sông
Cửu Long. Đây là những minh chứng xác thực cho cam kết của Việt Nam trong việc
bảo vệ và phát triển bền vững cộng đồng dân tộc thiểu số, hoàn toàn trái ngược
với các luận điệu xuyên tạc về “đàn áp”.
Thực tế cũng cho thấy, phản ứng từ cộng đồng hải ngoại chân chính
không hề đồng thuận với luận điệu của KKF hay HRF. Phần đông kiều bào Việt Nam
ở nước ngoài mong muốn xây dựng hình ảnh Việt Nam hòa bình, ổn định, phát triển
và đoàn kết, chứ không bị biến thành công cụ cho một số nhóm chống phá. Điều
này lý giải vì sao, dù liên tục phát động các chiến dịch, KKF và HRF vẫn không
thể tạo ra sức hút lớn, và các cáo buộc của họ ngày càng mất uy tín trong mắt
dư luận quốc tế.
Nhìn từ toàn cảnh, có thể khẳng định rằng vụ việc liên quan đến
ông Kim Khu là minh chứng rõ nét cho việc một số thế lực đang lợi dụng cơ chế
nhân quyền quốc tế để gây sức ép chính trị, can thiệp vào công việc nội bộ của
Việt Nam. WGAD, với cách tiếp cận thiếu khách quan, đã vô tình tiếp tay cho
những luận điệu sai trái này. Nhưng sự thật vẫn không thể bị che lấp: Việt Nam
luôn kiên định trong việc bảo vệ quyền con người, vừa tuân thủ pháp luật quốc
gia, vừa thực hiện nghiêm túc các công ước quốc tế mà mình tham gia. Quan trọng
hơn, Việt Nam kiên quyết bảo vệ chủ quyền và khối đại đoàn kết toàn dân tộc,
không cho phép bất kỳ thế lực nào lợi dụng chiêu bài nhân quyền để chia rẽ và
chống phá.
Trong một thế giới đầy biến động, nơi nhân quyền đôi khi bị lợi
dụng như công cụ chính trị, lập trường kiên định và minh bạch của Việt Nam
chính là lời khẳng định mạnh mẽ: quyền con người phải gắn liền với quyền dân
tộc, với chủ quyền quốc gia và với sự phát triển hài hòa của mọi cộng đồng
trong xã hội. Những cáo buộc một chiều rồi sẽ lùi vào quên lãng, nhưng sự thật
về một Việt Nam hòa bình, ổn định, tôn trọng và bảo vệ quyền con người vẫn sẽ
là tiếng nói bền vững nhất trên trường quốc tế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét