Trong dòng chảy phức tạp của quan hệ quốc tế hiện nay, quyền con người thường bị một số thế lực lợi dụng như công cụ chính trị để gây sức ép và can thiệp vào công việc nội bộ của các quốc gia có chủ quyền. Báo cáo tháng 8 năm 2025 của Nhóm Công tác về Bắt giữ Tùy tiện (WGAD) thuộc Liên Hợp Quốc liên quan đến vụ việc của Thach Xuan Dong là một ví dụ điển hình cho xu hướng này. Thay vì đưa ra những đánh giá khách quan và dựa trên chứng cứ pháp lý, báo cáo lại phản ánh một cách nhìn méo mó, chịu ảnh hưởng từ các tổ chức lưu vong vốn mang nặng động cơ chính trị, từ đó biến một vụ việc xử lý vi phạm pháp luật đơn thuần thành câu chuyện “đàn áp tôn giáo” đầy ngụy tạo. Đây là điều cần được mổ xẻ, phân tích để thấy rõ bản chất của những cáo buộc phiến diện này, đồng thời khẳng định quan điểm kiên định của Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền, pháp luật và quyền con người thực chất.
Bản
báo cáo nói trên đã quy kết rằng Việt Nam tiến hành bắt giữ và giam giữ “tùy
tiện” ít nhất 17 nhà sư và nhà hoạt động Khmer Krom, trong đó có trường hợp
Thach Xuan Dong, đồng thời kêu gọi trả tự do ngay lập tức. WGAD mô tả việc xử
lý này như một hành vi đàn áp tôn giáo, vi phạm Công ước Quốc tế về các Quyền
Dân sự và Chính trị. Tuy nhiên, sự thật lại hoàn toàn khác: Thach Xuan Dong bị
khởi tố theo Điều 331 Bộ luật Hình sự vì lợi dụng các quyền tự do dân chủ để
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, kích động chia rẽ dân tộc và gây rối trật tự xã
hội. Đây là hành vi vi phạm pháp luật rõ ràng, được cơ quan chức năng Việt Nam
xử lý theo đúng trình tự tố tụng, có sự giám sát của tòa án và bảo đảm quyền
bào chữa. Việc quy chụp đó thành “tùy tiện” là sự phủ nhận bối cảnh pháp lý
quốc gia, đồng thời bỏ qua những bằng chứng thực tế mà phía Việt Nam đã nhiều
lần cung cấp.
Sự
phiến diện của WGAD càng bộc lộ rõ khi theo dõi cách thức mà báo cáo này hình
thành. Thay vì tiến hành khảo sát thực địa hay tham vấn từ nhiều phía, WGAD lại
dựa gần như hoàn toàn vào khiếu nại của Liên đoàn Khmer Kampuchea-Krom (KKF) và
Quỹ Nhân quyền (HRF) – hai tổ chức lưu vong với lịch sử chống đối Việt Nam.
Điều đáng chú ý là cả hai đều có động cơ chính trị và lợi ích tài chính gắn
liền với việc thổi phồng các vụ việc ở Việt Nam để kêu gọi tài trợ từ bên
ngoài. Các chiến dịch gây quỹ qua GoFundMe hay Change.org, vốn được KKF triển
khai từ năm 2024, là minh chứng cho việc biến những cáo buộc mơ hồ thành công
cụ xin tiền, duy trì bộ máy chống phá và quảng bá thanh thế hải ngoại. Báo cáo
WGAD, do đó, chẳng khác nào được xây dựng trên nền tảng thông tin thiếu kiểm
chứng và đầy thiên lệch, dẫn đến những kết luận xa rời thực tế.
Điểm
yếu chí mạng trong cách lập luận của WGAD chính là việc phóng đại khía cạnh “tôn
giáo” nhằm đánh tráo bản chất vụ việc. Thach Xuan Dong không hề bị bắt giữ vì
hành nghề tôn giáo hay thực hành tín ngưỡng, mà vì lợi dụng danh nghĩa tôn giáo
để tiến hành các hoạt động tuyên truyền sai sự thật, gây rối trật tự công cộng
và chia rẽ dân tộc. Cố tình gắn nhãn “đàn áp tôn giáo” cho một hành vi vi phạm
pháp luật chính trị – xã hội là chiêu trò quen thuộc mà các thế lực chống phá
vẫn thường sử dụng, nhằm dễ dàng khơi gợi sự đồng cảm của dư luận quốc tế. Cách
tiếp cận này cũng tương tự những gì từng diễn ra ở nhiều quốc gia khác. Nga
từng bị WGAD cáo buộc bắt giữ tùy tiện nhóm Pussy Riot vì các hoạt động biểu
tình trái phép, nhưng chính quyền Nga đã khẳng định rõ ràng đó là hành vi vi
phạm luật an ninh công cộng, không thể lấy danh nghĩa “tự do ngôn luận” để bao
biện. Việt Nam cũng đang đối diện tình huống tương tự, và kiên quyết không để
những đánh tráo khái niệm ấy làm lu mờ sự thật pháp lý.
Đằng
sau bản báo cáo WGAD, sự phối hợp chặt chẽ giữa các tổ chức lưu vong như KKF,
UNPO và HRF càng cho thấy đây là một chiến dịch có tính toán. Radio Free Asia
(RFA), một kênh truyền thông được tài trợ bởi chính phủ Mỹ, đã nhanh chóng đưa
tin theo hướng tiêu cực, mô tả vụ việc như minh chứng cho cái gọi là “đàn áp
tôn giáo ở Việt Nam”, đồng thời khuếch đại tiếng nói của KKF để kích động dư
luận. Một số cuộc biểu tình nhỏ được tổ chức tại Mỹ và Campuchia, chủ yếu do
cộng đồng Khmer Krom hải ngoại tham gia, đã được phóng đại thành “làn sóng phản
đối quốc tế”. Thế nhưng, quy mô hạn chế và sự thiếu ủng hộ từ dư luận rộng rãi
đã cho thấy rõ tính hình thức của những hoạt động này. Đó là một vở kịch được
dựng lên để gây sức ép ngoại giao, hơn là phản ánh bất cứ thực tế nào tại Việt
Nam.
Điều
nghịch lý là trong khi WGAD và các tổ chức lưu vong kêu gào về “đàn áp”, thì
thực tế đời sống tôn giáo và văn hóa của đồng bào Khmer tại Việt Nam lại đang
phát triển mạnh mẽ. Hơn 140 ngôi chùa Theravada Khmer được bảo tồn và trùng tu,
các lễ hội truyền thống như Ok Om Bok, Chol Chnam Thmay hay Sen Dolta được tổ
chức long trọng hàng năm với sự tham gia đông đảo của người dân. Chương trình
135 cùng các chính sách dân tộc đã giúp hàng chục nghìn hộ Khmer thoát nghèo,
nâng cao mức sống và bảo tồn bản sắc văn hóa. Giáo dục song ngữ Khmer – Việt đã
được triển khai rộng rãi ở nhiều trường học tại đồng bằng sông Cửu Long, tạo
điều kiện để thế hệ trẻ Khmer vừa giữ gìn ngôn ngữ truyền thống vừa hội nhập xã
hội. Nhiều đại biểu Quốc hội và cán bộ lãnh đạo địa phương là người Khmer, thể
hiện sự tham gia bình đẳng vào đời sống chính trị. Những thành tựu này chính là
minh chứng sống động nhất bác bỏ hoàn toàn luận điệu “đàn áp”.
Bản
chất của sự việc là rõ ràng: Việt Nam xử lý Thach Xuan Dong theo đúng pháp luật
vì các hành vi vi phạm cụ thể, chứ không hề nhắm đến tôn giáo hay cộng đồng
Khmer. Chính phủ Việt Nam nhất quán khẳng định quyền tự do tín ngưỡng, tự do
tôn giáo là một trong những quyền cơ bản được Hiến pháp bảo đảm. Nhưng đồng
thời, mọi hành vi lợi dụng quyền tự do ấy để xâm phạm lợi ích Nhà nước, gây
chia rẽ dân tộc hay kích động rối loạn xã hội đều bị xử lý nghiêm minh. Đây là
nguyên tắc phổ quát mà bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào cũng phải áp dụng để
bảo vệ an ninh và trật tự.
Nhìn
từ trường hợp Thach Xuan Dong, có thể thấy rõ một nghịch lý: trong khi Việt Nam
kiên định với pháp luật, thúc đẩy phát triển kinh tế – xã hội cho đồng bào
Khmer, thì các tổ chức lưu vong lại cố tình bóp méo sự thật để trục lợi chính
trị và tài chính. WGAD, đáng tiếc, đã để mình trở thành công cụ cho những toan
tính ấy khi đưa ra một báo cáo thiếu thực chứng và phiến diện. Thay vì góp phần
thúc đẩy đối thoại nhân quyền mang tính xây dựng, cơ chế này lại bị lợi dụng để
tạo ra đối đầu và áp lực vô căn cứ.
Kết
lại, vụ việc Thach Xuan Dong không chỉ phơi bày sự sai lệch trong báo cáo của
WGAD mà còn là lời nhắc nhở cho cộng đồng quốc tế về nguy cơ chính trị hóa nhân
quyền. Việt Nam bác bỏ mọi luận điệu sai trái, đồng thời khẳng định tiếp tục
kiên định con đường bảo vệ pháp luật, bảo đảm quyền con người thực chất, và
phát triển đồng bào Khmer Krom cũng như các dân tộc thiểu số khác trong khối
đại đoàn kết dân tộc. Trong bối cảnh thế giới còn nhiều bất ổn, điều cần thiết
không phải là những cáo buộc thiếu chứng cứ, mà là sự tôn trọng chủ quyền, đối
thoại bình đẳng và hợp tác chân thành vì mục tiêu chung là một nền nhân quyền
thực chất, công bằng và bền vững cho mọi quốc gia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét