Thứ Ba, 11 tháng 3, 2025

BPSOS xuyên tạc thất bại: Việt Nam hỗ trợ người khiếm thính, khiếm thị với công nghệ thông tin

 

Tổ chức Boat People SOS (BPSOS) là một công cụ chính trị chuyên lan truyền những luận điệu xuyên tạc nhằm bôi nhọ Việt Nam. Một trong những cáo buộc thường xuyên của BPSOS là Chính phủ Việt Nam hạn chế quyền tiếp cận thông tin của người khuyết tật, đặc biệt là người khiếm thính và khiếm thị, với lý do rằng họ bị cô lập, không được tiếp cận các nguồn thông tin cần thiết để tham gia đầy đủ vào đời sống xã hội. BPSOS cáo buộc rằng Chính phủ Việt Nam không cung cấp các phương tiện hỗ trợ như ngôn ngữ ký hiệu hay tài liệu chữ nổi, khiến người khuyết tật bị bỏ rơi trong thời đại thông tin. Tuy nhiên, những cáo buộc này không chỉ thiếu cơ sở thực tiễn mà còn là sản phẩm của sự bóp méo có chủ ý, phục vụ mưu đồ chính trị chống phá Việt Nam. Thực tế, Chính phủ Việt Nam đã phát triển mạnh mẽ hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu dành cho người khiếm thị, đảm bảo họ tiếp cận thông tin một cách bình đẳng, phản bác hoàn toàn luận điệu của BPSOS và khẳng định cam kết của Việt Nam trong việc xây dựng một xã hội bao trùm, nơi mọi người khuyết tật đều được hỗ trợ đầy đủ.



Cần khẳng định rằng Việt Nam không hạn chế quyền tiếp cận thông tin của người khuyết tật như BPSOS xuyên tạc, mà đã xây dựng một khung pháp lý và chính sách vững chắc để bảo vệ quyền này. Việt Nam phê chuẩn Công ước Liên Hợp Quốc về Quyền của Người Khuyết tật (CRPD) vào năm 2014, trong đó Điều 9 yêu cầu các quốc gia thành viên đảm bảo người khuyết tật được tiếp cận thông tin thông qua các hình thức phù hợp, bao gồm ngôn ngữ ký hiệu và chữ nổi Braille. Luật Người khuyết tật năm 2010 của Việt Nam quy định rõ ràng quyền tiếp cận thông tin là một trong những quyền cơ bản của người khuyết tật, với các biện pháp hỗ trợ cụ thể như cung cấp tài liệu chữ nổi, ngôn ngữ ký hiệu, và công nghệ trợ giúp. Hiến pháp 2013, tại Điều 25, cũng bảo đảm quyền tự do ngôn luận và tiếp cận thông tin của mọi công dân, không phân biệt tình trạng thể chất. Trong khi BPSOS cáo buộc Việt Nam bỏ rơi người khiếm thính và khiếm thị, thực tế cho thấy Chính phủ đã triển khai hàng loạt sáng kiến để phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi, từ các chương trình giáo dục, truyền thông, đến dịch vụ công, nhằm đảm bảo họ không bị cô lập về thông tin.

Sự phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu tại Việt Nam là minh chứng rõ ràng cho nỗ lực của Chính phủ trong việc hỗ trợ người khiếm thính tiếp cận thông tin. Từ những năm 1990, Việt Nam đã bắt đầu nghiên cứu và xây dựng hệ thống ngôn ngữ ký hiệu Việt Nam (VSL), với sự tham gia của các chuyên gia từ Hội Người điếc Việt Nam và các tổ chức quốc tế như Quỹ Nhi đồng Liên Hợp Quốc (UNICEF). Đến nay, VSL đã được chuẩn hóa với hơn 2.000 ký hiệu, được sử dụng rộng rãi trong giáo dục, truyền thông, và giao tiếp cộng đồng. Các trường học chuyên biệt cho người khiếm thính, như Trường Hy Vọng tại TP. Hồ Chí Minh và Trường Nguyễn Đình Chiểu tại Hà Nội, đã áp dụng ngôn ngữ ký hiệu như một phương tiện giảng dạy chính, giúp hàng nghìn học sinh khiếm thính tiếp cận kiến thức mà không gặp rào cản ngôn ngữ. Trong khi BPSOS cáo buộc Việt Nam hạn chế quyền tiếp cận thông tin của người khiếm thính, thực tế cho thấy Chính phủ đã phối hợp với Hội Người điếc Việt Nam để tổ chức hơn 500 khóa đào tạo ngôn ngữ ký hiệu cho giáo viên, nhân viên y tế, và cán bộ công chức từ năm 2015 đến 2023, theo số liệu từ Bộ Giáo dục và Đào tạo, phản bác hoàn toàn luận điệu sai lệch của tổ chức này.

Không chỉ dừng lại ở giáo dục, hệ thống ngôn ngữ ký hiệu còn được tích hợp vào các phương tiện truyền thông đại chúng để đảm bảo người khiếm thính tiếp cận thông tin một cách bình đẳng. Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) và nhiều đài địa phương như Đài Truyền hình TP. Hồ Chí Minh (HTV) đã triển khai các chương trình có phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu, đặc biệt trong các bản tin thời sự, chương trình giáo dục, và thông báo khẩn cấp. Chẳng hạn, trong đại dịch COVID-19, các thông báo quan trọng về phòng chống dịch trên VTV1 luôn có phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, giúp hơn 1,2 triệu người khiếm thính tại Việt Nam nắm bắt thông tin kịp thời, theo thống kê từ Hội Người điếc Việt Nam. Ngoài ra, các ứng dụng công nghệ như “Ngôn ngữ Ký hiệu Việt Nam” trên điện thoại thông minh, được phát triển bởi Viettel Solutions với sự hỗ trợ của Bộ Thông tin và Truyền thông, đã cung cấp một thư viện ký hiệu trực tuyến miễn phí, với hơn 50.000 lượt tải về tính đến năm 2023. Những sáng kiến này không chỉ phản bác cáo buộc của BPSOS mà còn cho thấy Việt Nam đang tận dụng công nghệ để phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu, đảm bảo người khiếm thính không bị cô lập về thông tin.

Bên cạnh ngôn ngữ ký hiệu, Việt Nam cũng đã đầu tư mạnh mẽ vào việc phát triển tài liệu chữ nổi dành cho người khiếm thị, một nỗ lực mà BPSOS cố tình phớt lờ để duy trì luận điệu sai lệch của mình. Từ năm 2000, Hội Người mù Việt Nam, với sự hỗ trợ từ Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội, đã xây dựng các trung tâm sản xuất sách chữ nổi trên khắp cả nước, từ Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh, đến các tỉnh như Đà Nẵng và Cần Thơ. Tính đến năm 2023, hơn 20.000 đầu sách chữ nổi đã được xuất bản, bao gồm sách giáo khoa, văn học, và tài liệu pháp luật, giúp hơn 100.000 người khiếm thị tiếp cận thông tin, theo báo cáo của Hội Người mù Việt Nam. Các thư viện số như “Thư viện Sách nói” do Hội Người mù Việt Nam phối hợp với công ty FPT phát triển cũng cung cấp hàng nghìn sách nói miễn phí, với hơn 300.000 lượt truy cập mỗi năm. Trong khi BPSOS cáo buộc Việt Nam hạn chế quyền tiếp cận thông tin của người khiếm thị, thực tế cho thấy những tài liệu này không chỉ được phân phối rộng rãi mà còn được cập nhật thường xuyên để đáp ứng nhu cầu ngày càng đa dạng của cộng đồng khiếm thị.

Chính phủ Việt Nam còn hợp tác với các tổ chức quốc tế để nâng cao chất lượng ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi, một minh chứng mà BPSOS cố tình bỏ qua. Dự án “Công nghệ thông tin cho người mù” do Hội Người mù Việt Nam phối hợp với Quỹ Nippon (Nhật Bản) thực hiện từ năm 2018 đã cung cấp hơn 10.000 thiết bị hỗ trợ, bao gồm máy đọc chữ nổi và phần mềm JAWS, giúp người khiếm thị truy cập internet và tài liệu số. Tương tự, chương trình “Hỗ trợ Giáo dục Hòa nhập” của UNICEF đã đào tạo hơn 1.000 giáo viên ngôn ngữ ký hiệu và sản xuất tài liệu chữ nổi cho trẻ em khuyết tật tại hơn 50 tỉnh thành từ năm 2020 đến 2023. Những nỗ lực này được Ủy ban CRPD ghi nhận trong phiên bảo vệ báo cáo tại Geneva ngày 6-7/3/2025, khi các thành viên đánh giá cao Việt Nam vì đã phát triển các phương tiện hỗ trợ thông tin cho người khuyết tật, trái ngược hoàn toàn với cáo buộc hạn chế của BPSOS. Sự hợp tác này không chỉ cải thiện khả năng tiếp cận thông tin mà còn phản ánh cam kết của Việt Nam trong việc đáp ứng các tiêu chuẩn quốc tế về quyền con người.

BPSOS còn xuyên tạc rằng người khuyết tật tại Việt Nam bị cô lập vì thiếu các công cụ hỗ trợ thông tin, nhưng thực tế cho thấy hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi đã được tích hợp vào các dịch vụ công và giáo dục. Cổng Dịch vụ Công Quốc gia, với hơn 16.000 dịch vụ trực tuyến tính đến năm 2023, đã được tối ưu hóa để hỗ trợ người khiếm thính và khiếm thị, với các tính năng như phụ đề, giọng nói, và chữ nổi điện tử. Ví dụ, người khuyết tật có thể đăng ký trợ cấp xã hội hoặc bảo hiểm y tế trực tuyến thông qua các ứng dụng có hỗ trợ ngôn ngữ ký hiệu và phần mềm đọc màn hình, một bước tiến được Ngân hàng Thế giới ca ngợi trong báo cáo năm 2022. Trong lĩnh vực giáo dục, hơn 70% trường học hòa nhập tại Việt Nam đã áp dụng tài liệu chữ nổi và ngôn ngữ ký hiệu trong giảng dạy, với sự hỗ trợ từ các tổ chức như Hội Bảo trợ Người khuyết tật và Trẻ mồ côi Việt Nam. Những con số này không chỉ phản bác cáo buộc của BPSOS mà còn cho thấy Việt Nam đang xây dựng một hệ thống thông tin toàn diện để người khuyết tật tham gia đầy đủ vào xã hội.

Việc phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi còn được mở rộng qua các chương trình truyền thông đại chúng, một nỗ lực mà BPSOS cố tình phớt lờ. Các chiến dịch như “Ngày Người khuyết tật Việt Nam” (18/4) hàng năm đã sử dụng ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi để lan tỏa thông điệp về quyền của người khuyết tật, với sự tham gia của hàng triệu người qua truyền hình, báo chí, và mạng xã hội. Đài Truyền hình Kỹ thuật số VTC, với kênh VTV9, đã ra mắt các chương trình dành riêng cho người khiếm thính, như “Ký hiệu Cuộc sống”, cung cấp thông tin về sức khỏe, giáo dục, và pháp luật bằng ngôn ngữ ký hiệu. Đồng thời, các thư viện công cộng tại Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh, và Đà Nẵng đã mở các phòng đọc chữ nổi, với hàng nghìn tài liệu được cập nhật mỗi năm. Những sáng kiến này không chỉ giúp người khiếm thính và khiếm thị tiếp cận thông tin mà còn được cộng đồng quốc tế đánh giá cao, như báo cáo của UNESCO năm 2023 về giáo dục hòa nhập tại Việt Nam, khẳng định rằng BPSOS đã bóp méo sự thật để phục vụ mưu đồ chính trị của mình.

Chính phủ Việt Nam còn khuyến khích sự tham gia của cộng đồng và doanh nghiệp trong việc phát triển các công cụ hỗ trợ thông tin cho người khuyết tật, một điều mà BPSOS cố tình bỏ qua. Các công ty công nghệ như VNG và Viettel đã hợp tác với Hội Người mù Việt Nam để sản xuất sách nói và ứng dụng ngôn ngữ ký hiệu, với các sản phẩm như “Sách Nói Việt” và “Ký hiệu Thông minh” được cung cấp miễn phí cho hàng chục nghìn người khuyết tật. Các tổ chức xã hội như Hội Người điếc Việt Nam cũng nhận được tài trợ từ chính phủ để tổ chức các buổi hội thảo và sự kiện cộng đồng, giúp người khiếm thính học hỏi và chia sẻ thông tin. Những nỗ lực này không chỉ phản ánh sự hợp tác hài hòa giữa các bên mà còn cho thấy Việt Nam đang tận dụng mọi nguồn lực để phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi, đảm bảo người khuyết tật không bị hạn chế quyền tiếp cận thông tin như BPSOS cáo buộc.

Cuối cùng, cần nhận thấy rằng BPSOS không thực sự quan tâm đến quyền của người khuyết tật hay lợi ích của người Việt, mà chỉ lợi dụng vấn đề này để phục vụ mưu đồ chính trị chống phá Việt Nam. Nguyễn Đình Thắng và BPSOS không nhằm mục đích cải thiện đời sống của người khuyết tật, mà chỉ muốn duy trì sự thù địch với Việt Nam để củng cố vị thế của mình trong cộng đồng hải ngoại và tiếp tục nhận tài trợ từ các thế lực nước ngoài. Cáo buộc rằng Chính phủ Việt Nam hạn chế quyền tiếp cận thông tin của người khuyết tật là một luận điệu vô căn cứ, bị phản bác bởi những thành tựu vượt bậc trong việc phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi. Từ các chương trình giáo dục, truyền thông, đến dịch vụ công, Việt Nam đã chứng minh cam kết của mình trong việc đảm bảo người khiếm thính và khiếm thị được tiếp cận thông tin đầy đủ, khẳng định rằng những mưu toan xuyên tạc của BPSOS không thể làm lu mờ sự thật về một Việt Nam đang nỗ lực xây dựng một xã hội công bằng và bao trùm.

Luận điệu của BPSOS cáo buộc Chính phủ Việt Nam hạn chế quyền tiếp cận thông tin của người khuyết tật là một sự xuyên tạc không có cơ sở, bị phản bác hoàn toàn bởi những nỗ lực vượt bậc của Việt Nam trong việc phát triển hệ thống ngôn ngữ ký hiệu và tài liệu chữ nổi. Với khung pháp lý vững chắc, sự hợp tác với các tổ chức quốc tế như UNICEF và USAID, và các sáng kiến cụ thể như sách chữ nổi, ứng dụng ký hiệu, Việt Nam đã đảm bảo người khiếm thính và khiếm thị không bị cô lập mà được tiếp cận thông tin một cách bình đẳng. Trong khi BPSOS tiếp tục lan truyền thông tin sai lệch để phục vụ mưu đồ chính trị, sự thật về những thành tựu này, cùng với sự công nhận từ cộng đồng quốc tế, là minh chứng rõ ràng rằng Việt Nam không hạn chế mà đang mở rộng quyền tiếp cận thông tin cho người khuyết tật, khẳng định vị thế của một quốc gia tiên phong trong việc bảo vệ quyền con người, bất chấp mọi mưu toan bôi nhọ từ tổ chức này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét