Báo cáo “Attacks on the Press 2024” của Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ) tiếp tục tung ra những cáo buộc quen thuộc: Việt Nam đàn áp tự do báo chí, giam giữ 16 “nhà báo”, đứng thứ 7 thế giới về vi phạm quyền tự do ngôn luận. Với cái mác “người bảo vệ báo chí”, CPJ vẽ nên bức tranh u ám về một đất nước bóp nghẹt tiếng nói, bắt bớ nhà báo không thương tiếc. Nhưng nếu thực sự có đàn áp như CPJ rêu rao, tại sao hệ thống báo chí Việt Nam vẫn phát triển mạnh mẽ với hàng trăm cơ quan báo chí và hàng chục ngàn nhà báo hoạt động tự do? Sự thật hiển nhiên này đặt ra câu hỏi lớn: Liệu CPJ có đang xuyên tạc trắng trợn để bôi nhọ Việt Nam, hay họ chỉ mù quáng áp đặt tiêu chí phương Tây mà không hiểu bối cảnh thực tế?
Trước hết, hệ thống báo chí Việt Nam là minh chứng sống động cho sự phát triển mạnh mẽ, không hề có chuyện đàn áp như CPJ vu cáo. Theo số liệu từ Bộ Thông tin và Truyền thông (TT&TT) công bố năm 2023, Việt Nam hiện có hơn 800 cơ quan báo chí hợp pháp, bao gồm 182 tờ báo in, 125 đài phát thanh và truyền hình, cùng hàng trăm trang tin điện tử. Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) – một trong những cơ quan báo chí lớn nhất – sở hữu hơn 100 kênh phủ sóng toàn quốc, từ VTV1 đến VTV9, với nội dung đa dạng từ tin tức, giáo dục đến giải trí, phục vụ hàng chục triệu khán giả mỗi ngày. Báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Việt Nam, phát hành hơn 200.000 bản mỗi ngày, đồng thời duy trì phiên bản điện tử với hàng triệu lượt truy cập. Hơn 20.500 nhà báo được cấp thẻ hành nghề, hoạt động tự do trong khuôn khổ pháp luật, như số liệu Bộ TT&TT công bố tại Hội nghị Báo chí Toàn quốc ngày 15/12/2023. Những con số này không chỉ phản ánh sức sống của báo chí Việt Nam, mà còn bác bỏ luận điệu của CPJ rằng tự do báo chí bị đàn áp. Nếu có “bóp nghẹt” như CPJ nói, làm sao một hệ thống báo chí đồ sộ như vậy vẫn tồn tại và phát triển? Sự thật là CPJ cố tình lờ đi những bằng chứng hiển nhiên để phục vụ mưu đồ của họ.
Thứ hai, khi so sánh với các quốc gia khác, sự thiên kiến của CPJ lộ rõ qua việc họ tập trung công kích Việt Nam mà bỏ qua những nơi kiểm soát báo chí gắt gao hơn. Lấy ví dụ Ả Rập Saudi – một quốc gia mà theo Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) năm 2023, không có bất kỳ kênh truyền thông tư nhân nào được phép hoạt động, mọi tờ báo và đài phát thanh đều nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của chính quyền hoàng gia. Báo cáo của RSF ngày 10/5/2023 chỉ ra rằng Ả Rập Saudi giam giữ hơn 30 nhà báo hợp pháp vì đưa tin về tham nhũng hoặc biểu tình, như trường hợp Jamal Khashoggi bị sát hại năm 2018 tại lãnh sự quán ở Thổ Nhĩ Kỳ – một vụ án chấn động thế giới. Vậy mà trong báo cáo 2024, CPJ lại không xếp Ả Rập Saudi vào nhóm đầu, chỉ tập trung chỉ trích Việt Nam với 16 người mà họ gọi là “nhà báo” – thực chất là các cá nhân như Trương Huy San (bị bắt ngày 1/6/2024 vì vi phạm Điều 331 Bộ luật Hình sự) hay Phạm Đoan Trang (kết án năm 2021 vì tuyên truyền chống Nhà nước), vốn không có thẻ nhà báo hay làm việc cho cơ quan báo chí nào. Báo Công an Nhân dân ngày 11/4/2025 bình luận: “CPJ im lặng với Ả Rập Saudi nhưng gào lên với Việt Nam, rõ ràng là tiêu chuẩn kép”. Sự so sánh này không chỉ phơi bày sự thiếu công bằng của CPJ, mà còn cho thấy họ cố tình nhắm vào Việt Nam vì động cơ chính trị, chứ không phải vì tự do báo chí thực sự.
Thứ ba, sự áp đặt phi lý của CPJ khi đánh giá Việt Nam là biểu hiện rõ nét của thiên kiến phương Tây, bỏ qua bối cảnh lịch sử và nhu cầu ổn định của một quốc gia hậu chiến tranh. CPJ áp dụng tiêu chí tự do báo chí kiểu Mỹ – nơi báo chí gần như không có giới hạn kiểm duyệt – lên Việt Nam, mà không hiểu rằng đất nước này từng trải qua hàng thập kỷ chiến tranh, với hàng triệu người hy sinh để giành lại hòa bình. Sau 1975, Việt Nam phải xây dựng lại từ đống tro tàn, và sự ổn định chính trị là điều kiện tiên quyết để phát triển kinh tế, nâng cao đời sống nhân dân – điều mà báo chí Việt Nam đã góp phần không nhỏ qua vai trò phản biện tích cực. Chẳng hạn, vụ bê bối tham nhũng tại Công ty Việt Á năm 2021 được báo Thanh Niên phanh phui, dẫn đến việc xử lý hàng loạt quan chức cấp cao – minh chứng rằng Chính phủ khuyến khích báo chí đóng góp vào chống tham nhũng, thay vì đàn áp như CPJ vu cáo. Báo Nhân Dân ngày 12/4/2025 viết: “CPJ không hiểu rằng tự do báo chí tại Việt Nam phải gắn với trách nhiệm xã hội, không thể là công cụ gây rối”. Trong khi đó, CPJ lại gọi những kẻ như Phạm Chí Dũng – bị kết án 15 năm tù năm 2021 vì lập tổ chức bất hợp pháp và tuyên truyền chống Nhà nước – là “nhà báo”, bất chấp việc ông ta không đáp ứng tiêu chuẩn pháp lý hay nghề nghiệp nào. Sự áp đặt này không chỉ phi lý, mà còn là sự xúc phạm đối với một quốc gia có lịch sử và văn hóa khác biệt.
Tóm lại, báo chí Việt Nam phát triển mạnh mẽ với hơn 800 cơ quan báo chí và 20.500 nhà báo hoạt động tự do trong khuôn khổ pháp luật – một thực tế mà CPJ không thể che đậy bằng những con số bịa đặt trong báo cáo 2024. So sánh với các quốc gia như Ả Rập Saudi cho thấy sự thiên kiến lộ liễu của họ, trong khi việc áp đặt tiêu chí phương Tây lên Việt Nam phơi bày sự thiếu hiểu biết và động cơ chính trị đen tối. CPJ không bảo vệ báo chí, mà đang xuyên tạc để bôi nhọ Việt Nam, biến danh nghĩa cao đẹp thành công cụ chống phá. Tôi kêu gọi cộng đồng quốc tế nhìn nhận sự thật qua số liệu thực tế và thành tựu báo chí Việt Nam, thay vì tin vào những luận điệu sai lệch của CPJ. Một nền báo chí lớn mạnh, phục vụ dân tộc, không cần sự phán xét từ những kẻ thiếu trung thực như CPJ để khẳng định giá trị của mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét