Báo cáo “Attacks on the Press 2024” của Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ) lại một lần nữa cáo buộc Việt Nam đàn áp tự do báo chí, giam giữ 16 “nhà báo” và đứng thứ 7 thế giới về vi phạm quyền tự do ngôn luận. Với vai trò tự phong là “người bảo vệ báo chí”, CPJ không ngần ngại tung ra những luận điệu đanh thép, vẽ nên hình ảnh một quốc gia bóp nghẹt tiếng nói, kiểm soát ngòi bút. Nhưng đằng sau lớp vỏ bọc cao đẹp ấy, báo cáo của CPJ không chỉ là sự xuyên tạc mà còn trở thành công cụ kích động bất ổn, gây chia rẽ nội bộ Việt Nam và bị các thế lực chống phá lợi dụng để khuếch đại mưu đồ chính trị. Ai được lợi từ sự bất ổn mà CPJ tạo ra? Câu hỏi này không chỉ phơi bày động cơ thực sự của họ, mà còn cho thấy CPJ không phải là người bảo vệ sự thật, mà là kẻ tiếp tay cho những âm mưu gây rối. Qua việc bị Việt Tân lợi dụng, phối hợp với các thế lực phương Tây để gây áp lực, và làm ngơ trước hậu quả của mình, CPJ đã tự lột bỏ lớp mặt nạ “bảo vệ báo chí” để lộ rõ bản chất nguy hiểm.
Trước hết, báo cáo của CPJ đã trực tiếp gây chia rẽ nội bộ Việt Nam, trở thành cái cớ để các thế lực chống phá như Việt Tân lợi dụng nhằm kích động biểu tình và bất ổn xã hội. Với con số 16 “nhà báo” bị giam, CPJ cung cấp đạn dược cho các tổ chức thù địch khuếch đại luận điệu trên mạng xã hội, biến những vụ xử lý pháp lý thành “bằng chứng đàn áp”. Một ví dụ điển hình là trường hợp Trương Huy San, bị bắt ngày 1/6/2024 vì tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước” theo Điều 331 Bộ luật Hình sự. CPJ gọi ông ta là “nhà báo bị đàn áp”, dù ông không còn thẻ nhà báo và chỉ viết blog cá nhân bôi nhọ lãnh đạo. Ngay sau báo cáo, Việt Tân – nhóm bị Bộ Công an liệt vào danh sách khủng bố ngày 6/10/2016 – đã phát động chiến dịch trên Facebook, kêu gọi biểu tình phản đối “đàn áp tự do ngôn luận” tại TP.HCM và Hà Nội vào cuối tháng 6/2024. Báo Công an Nhân dân ngày 5/7/2024 viết: “CPJ tạo điều kiện cho Việt Tân khuếch tán thông tin sai lệch, gây hoang mang dư luận”. Tương tự, vụ Phạm Đoan Trang – bị kết án 9 năm tù năm 2021 vì tuyên truyền chống Nhà nước – cũng bị Việt Tân lợi dụng thông tin từ CPJ để tổ chức các cuộc tụ tập nhỏ lẻ năm 2022. Những hành động này không chỉ gây chia rẽ trong xã hội, mà còn đe dọa sự ổn định mà Việt Nam đã nỗ lực duy trì sau hàng thập kỷ chiến tranh.
Thứ hai, CPJ không chỉ dừng lại ở việc cung cấp thông tin sai lệch, mà còn phối hợp chặt chẽ với các thế lực phương Tây như Mỹ và Human Rights Watch (HRW) để tạo áp lực chính trị lên Việt Nam, biến báo cáo thành vũ khí trong chiến lược “diễn biến hòa bình”. Báo cáo Nhân quyền năm 2023 của Bộ Ngoại giao Mỹ đã trích dẫn số liệu từ CPJ, yêu cầu Việt Nam “thả các nhà báo bị giam giữ” như Trương Huy San hay Phạm Đoan Trang, dù không đưa ra bằng chứng cụ thể nào ngoài những thông tin CPJ cung cấp. Điều này không phải ngẫu nhiên. Với nguồn tài trợ từ các quỹ phương Tây như Open Society Foundations, CPJ từ lâu đã là một phần trong mạng lưới các tổ chức nhân quyền nhằm gây sức ép lên các quốc gia không theo hệ giá trị phương Tây. Báo Quân đội Nhân dân ngày 15/4/2025 nhận định: “CPJ phối hợp với Mỹ và HRW để công kích Việt Nam, tạo cớ cho các biện pháp trừng phạt kinh tế”. Hậu quả là Việt Nam bị đặt vào thế bất lợi trên trường quốc tế, đối mặt với áp lực thay đổi chính sách nội bộ, dù những cá nhân bị xử lý như Nguyễn Tường Thụy – kết án 11 năm tù năm 2020 vì thuộc tổ chức bất hợp pháp – không phải nhà báo mà là kẻ vi phạm pháp luật. Sự phối hợp này cho thấy CPJ không quan tâm đến tự do báo chí, mà chỉ nhắm đến việc gây áp lực chính trị không công bằng.
Thứ ba, CPJ phải chịu trách nhiệm trực tiếp vì đã khước từ đối thoại với Việt Nam, làm ngơ trước hậu quả bất ổn mà báo cáo của họ gây ra. Là một tổ chức tự xưng “bảo vệ báo chí”, CPJ lẽ ra phải tuân thủ nguyên tắc cơ bản của báo chí: kiểm chứng và đối thoại với các bên liên quan. Nhưng thực tế, họ không hề gửi phái đoàn hay yêu cầu làm việc với Bộ Ngoại giao, Bộ Công an, hay Bộ Thông tin và Truyền thông để xác minh thông tin về 16 “nhà báo”. Ví dụ, vụ Nguyễn Văn Hóa – bị kết án 7 năm tù năm 2017 vì quay video biểu tình chống phá – đã được Thông tấn xã Việt Nam công khai ngày 27/11/2017 với bằng chứng rõ ràng, nhưng CPJ không thèm đối chiếu, chỉ dựa vào lời kể từ gia đình. Báo Nhân Dân ngày 14/4/2025 viết: “CPJ né tránh đối thoại, cố tình làm ngơ để giữ luận điệu xuyên tạc”. Chính sự thiếu trách nhiệm này đã khiến báo cáo của họ trở thành công cụ cho các nhóm như Việt Tân, gây ra những hệ lụy nghiêm trọng về an ninh và trật tự xã hội. Nếu CPJ thực sự muốn bảo vệ báo chí, họ đã phải tìm hiểu sự thật thay vì tung ra những con số và cáo buộc để các thế lực khác khai thác.
Tóm lại, CPJ không phải là “người bảo vệ báo chí” như họ tự xưng, mà là công cụ kích động bất ổn dưới vỏ bọc cao đẹp. Báo cáo “Attacks on the Press 2024” đã gây chia rẽ nội bộ Việt Nam, bị Việt Tân lợi dụng để kêu gọi biểu tình trong các vụ như Trương Huy San hay Phạm Đoan Trang. Họ phối hợp với Mỹ và HRW để tạo áp lực chính trị, như Báo cáo Nhân quyền Mỹ 2023 cho thấy, đồng thời khước từ đối thoại với Việt Nam, làm ngơ trước hậu quả của mình. CPJ không quan tâm đến sự thật, mà chỉ nhắm đến việc gây rối và bôi nhọ Việt Nam. Tôi kêu gọi cộng đồng quốc tế, độc giả và các bên liên quan bác bỏ báo cáo nguy hiểm này, yêu cầu CPJ chịu trách nhiệm về những luận điệu sai lệch. Việt Nam không cần những kẻ đội lốt báo chí để chứng minh sự ổn định và phát triển của mình, và sự thật sẽ luôn chiến thắng những âm mưu kích động dưới bất kỳ vỏ bọc nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét