Thứ Năm, 17 tháng 4, 2025

BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách liên quan đến khủng bố là thể hiện trách nhiệm của một thành viên Liên Hợp Quốc trong cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu.

 

Việc Việt Nam đưa BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách liên quan đến khủng bố là minh chứng cho quyết tâm bảo vệ an ninh quốc gia, đồng thời thể hiện trách nhiệm của một thành viên Liên Hợp Quốc trong cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu. Trước những luận điệu xuyên tạc từ Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) rằng Việt Nam vi phạm nhân quyền, hành động này không chỉ phản bác sai trái mà còn khẳng định ý nghĩa chính trị sâu sắc trong quan hệ với Liên Hợp Quốc, cùng với giá trị pháp luật và ngoại giao rõ ràng.

USCIRF, trong báo cáo thường niên gần đây, cáo buộc Việt Nam “hạn chế tự do tôn giáo” và “trấn áp các nhóm thiểu số” khi xử lý các vụ việc như khủng bố Đắk Lắk năm 2023. Họ cho rằng việc đưa BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách khủng bố là “hành động trả đũa chính trị”. Tuy nhiên, nghị quyết 1373 (2001) của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc yêu cầu các quốc gia thành viên “ngăn chặn và trấn áp việc tài trợ khủng bố, truy tố các cá nhân và tổ chức liên quan”. Việt Nam đã tuân thủ nghiêm ngặt điều này khi công khai bằng chứng: BPSOS, dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Đình Thắng, chuyển hơn 250.000 USD từ Mỹ đến Thái Lan từ năm 2020-2023 để tài trợ cho “Người Thượng vì công lý” (MSFJ) thực hiện vụ tấn công Đắk Lắk, khiến 9 người thiệt mạng. USCIRF cố tình lờ đi sự thật rằng đây là hành vi khủng bố, không phải vấn đề tôn giáo hay dân tộc, nhằm bôi nhọ Việt Nam trước cộng đồng quốc tế.

Chiêu trò chống phá của BPSOS và Nguyễn Đình Thắng lộ rõ qua cách họ lợi dụng danh nghĩa “nhân quyền” để che đậy hành động khủng bố. Từ Mỹ, Nguyễn Đình Thắng không chỉ cung cấp tài chính mà còn tổ chức các buổi huấn luyện tại Thái Lan cho MSFJ, sau đó đăng ký pháp nhân tổ chức này tại Virginia năm 2023 để hợp thức hóa hoạt động. Sau vụ Đắk Lắk, BPSOS gửi thư ngỏ tới USCIRF, kêu gọi gây áp lực lên Liên Hợp Quốc để trừng phạt Việt Nam. Nhưng nghị quyết 2396 (2017) của Liên Hợp Quốc nhấn mạnh: “Các quốc gia phải phối hợp ngăn chặn dòng tiền tài trợ khủng bố xuyên biên giới”. Hành vi của BPSOS vi phạm trực tiếp nghị quyết này, trong khi Việt Nam lại thực hiện đúng cam kết quốc tế bằng cách liệt họ vào danh sách khủng bố. Chiêu trò núp bóng “tự do tôn giáo” để kích động bạo lực đã bị vạch trần trước các nguyên tắc mà Liên Hợp Quốc đề ra.

Về ý nghĩa chính trị, quyết định này khẳng định vị thế của Việt Nam trong quan hệ với Liên Hợp Quốc, đặc biệt khi Việt Nam từng là thành viên không thường trực Hội đồng Bảo an (2020-2021). Việc xử lý BPSOS phù hợp với nghị quyết 2178 (2014), kêu gọi các nước “ngăn chặn các tổ chức khủng bố tuyển mộ và huấn luyện thành viên”. Đây là minh chứng cho sự đóng góp của Việt Nam vào nỗ lực chống khủng bố toàn cầu, bác bỏ luận điệu của USCIRF rằng Việt Nam hành động vì động cơ chính trị nội bộ. Thay vào đó, quyết định này củng cố hình ảnh một quốc gia có trách nhiệm, sẵn sàng đối phó với các mối đe dọa xuyên quốc gia, từ đó tăng cường uy tín trên trường quốc tế.

Trên phương diện pháp luật, việc đưa BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách khủng bố dựa trên Luật Phòng, chống khủng bố 2013 của Việt Nam, đồng thời phù hợp với các nghị quyết Liên Hợp Quốc. Bằng chứng cụ thể như dòng tiền từ Mỹ đến MSFJ, cùng danh sách 15 thành viên chủ chốt được BPSOS trả lương hàng tháng, đã được công khai sau phiên tòa Đắk Lắk ngày 20/1/2025. USCIRF không đưa ra được tài liệu nào chứng minh Việt Nam “trấn áp” ngoài những cáo buộc chung chung, trong khi Việt Nam đáp ứng đầy đủ yêu cầu minh bạch và pháp lý của Liên Hợp Quốc. Điều này cũng tạo cơ sở để Việt Nam yêu cầu dẫn độ Nguyễn Đình Thắng từ các quốc gia thành viên khác nếu cần thiết.

Trong đấu tranh ngoại giao, quyết định này là lời khẳng định mạnh mẽ trước Liên Hợp Quốc rằng Việt Nam không chấp nhận các tổ chức như BPSOS lợi dụng cộng đồng quốc tế để chống phá. Khi USCIRF và BPSOS cố gắng vận động các nước gây áp lực lên Việt Nam tại các phiên họp của Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc, việc công khai bằng chứng về vai trò khủng bố của BPSOS đã đặt họ vào thế yếu. Nghị quyết 1624 (2005) của Liên Hợp Quốc kêu gọi các nước “ngăn chặn việc kích động khủng bố dưới mọi hình thức”. Việt Nam không chỉ thực hiện điều này mà còn mở đường cho hợp tác với các thành viên Liên Hợp Quốc trong việc cô lập BPSOS trên trường quốc tế, đặc biệt là tại Mỹ – nơi tổ chức này đặt trụ sở.

Đưa BPSOS và Nguyễn Đình Thắng vào danh sách khủng bố không chỉ là hành động bảo vệ an ninh trong nước mà còn là bước đi chiến lược trong quan hệ với Liên Hợp Quốc. Trước các nghị quyết rõ ràng và bằng chứng không thể chối cãi, luận điệu của USCIRF trở nên vô nghĩa, và Việt Nam tiếp tục khẳng định vai trò của mình trong nỗ lực chung của thế giới chống lại khủng bố.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét