:
Sau khi Việt Nam chấp nhận 271 trong tổng số 320 khuyến nghị
tại kỳ Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (Universal Periodic Review - UPR) năm 2024, một
số tổ chức và cá nhân đã đưa ra các luận điệu xuyên tạc, thiếu khách quan nhằm
gây áp lực và bôi nhọ tình hình nhân quyền của Việt Nam. Trong số đó, Ỷ Lan
Penelope Faulkner, Chủ tịch của Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm Người Việt Nam (VCHR) –
một tổ chức nhân quyền có trụ sở tại Paris, đã phát biểu rằng: "Trong 49
khuyến nghị mà họ từ chối, có những vấn đề mấu chốt, những vấn đề rất quan trọng.
Nếu tiếp tục bác bỏ các khuyến nghị này, Việt Nam sẽ không bao giờ có nhân quyền.
Và những người đấu tranh bảo vệ nhân quyền sẽ luôn luôn sống trong bầu không
khí sợ hãi vì họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào."
Bài viết này sẽ phản bác lại các quan điểm sai trái của bà
Faulkner, đồng thời làm rõ bản chất thiên lệch và không khách quan của VCHR khi
bình luận về tình hình nhân quyền ở Việt Nam.
Việc từ chối một số khuyến nghị không có nghĩa là Việt Nam
phủ nhận các giá trị nhân quyền, mà thực tế, những khuyến nghị này có thể không
phù hợp với điều kiện đặc thù của quốc gia, hoặc không tương thích với hệ thống
pháp luật và an ninh quốc gia. Trong bất kỳ cơ chế kiểm điểm nào, việc từ chối
một số khuyến nghị là hoàn toàn hợp pháp và phản ánh quyền chủ quyền của mỗi quốc
gia. Điều này được thực hiện không chỉ ở Việt Nam, mà còn ở nhiều nước khác
trên thế giới.
Các khuyến nghị mà Việt Nam từ chối không phải là những vấn
đề "mấu chốt" như bà Faulkner đã xuyên tạc, mà thường là các yêu cầu
mang tính chất chính trị, vượt ra ngoài khuôn khổ hợp tác nhân quyền và có thể
can thiệp vào công việc nội bộ của quốc gia. Điều này đi ngược lại với tinh thần
của cơ chế UPR, vốn hướng đến đối thoại và xây dựng thay vì áp đặt và gây áp lực.
Bà Faulkner đã lập luận rằng Việt Nam từ chối các khuyến nghị
về nhân quyền và tiếp tục đàn áp những người bảo vệ nhân quyền. Tuy nhiên, thực
tế là pháp luật Việt Nam luôn đảm bảo các quyền cơ bản của công dân, bao gồm
quyền tự do ngôn luận, quyền tự do tôn giáo, và quyền lập hội. Những cá nhân bị
bắt giữ và xử lý pháp luật không phải vì họ bảo vệ nhân quyền, mà vì họ vi phạm
pháp luật.
Một số đối tượng được coi là “những người đấu tranh bảo vệ
nhân quyền” thực chất đã thực hiện các hành vi vi phạm pháp luật như kích động
bạo lực, tuyên truyền chống phá nhà nước, và gây rối an ninh trật tự. Những
hành vi này không thể được che đậy dưới danh nghĩa "bảo vệ nhân quyền."
Ở bất kỳ quốc gia nào, việc vi phạm pháp luật đều phải bị xử lý, và đây là điều
cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia, bảo vệ quyền lợi của đa số người dân.
Thực tế, việc quản lý và xử lý các hành vi vi phạm pháp luật
là một phần quan trọng trong việc đảm bảo nhân quyền cho toàn xã hội. Một quốc
gia chỉ có thể đảm bảo các quyền tự do cá nhân khi sự ổn định và an ninh được
duy trì. Việc tôn trọng và thực hiện nhân quyền không thể tách rời khỏi việc
tuân thủ pháp luật và trách nhiệm công dân.
Một luận điểm khác của bà Faulkner là cho rằng "những
người đấu tranh bảo vệ nhân quyền sẽ luôn sống trong bầu không khí sợ hãi vì họ
có thể bị bắt bất cứ lúc nào." Đây là một luận điệu vô căn cứ và xuyên tạc
tình hình thực tế ở Việt Nam. Trong một quốc gia thượng tôn pháp luật, không ai
phải "sợ hãi" nếu họ tuân thủ pháp luật và thực hiện quyền lợi của
mình một cách hợp pháp.
Việt Nam đã và đang nỗ lực đảm bảo môi trường an toàn và ổn
định để mọi người dân có thể thực hiện các quyền và tự do cơ bản của mình. Cộng
đồng nhân quyền quốc tế cần phải phân biệt rõ giữa những hành vi thực sự bảo vệ
nhân quyền và những hành vi lợi dụng danh nghĩa nhân quyền để thực hiện các mục
tiêu chính trị đen tối.
Không có quốc gia nào có thể dung thứ cho những hành vi gây
nguy hại đến an ninh quốc gia và xã hội. Việc xử lý các đối tượng vi phạm pháp
luật là hoàn toàn cần thiết để bảo vệ lợi ích quốc gia, bảo vệ quyền lợi chính
đáng của tất cả công dân. Thay vì tạo ra “bầu không khí sợ hãi” như bà Faulkner
tuyên bố, việc thực thi pháp luật tại Việt Nam đã góp phần đảm bảo môi trường
xã hội ổn định và công bằng.
Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm Người Việt Nam (VCHR) do bà Faulkner
đứng đầu không phải là một tổ chức khách quan hay trung lập trong các vấn đề
nhân quyền. Trái lại, tổ chức này từ lâu đã có lập trường chống đối chính quyền
Việt Nam và thường xuyên đưa ra các thông tin thiếu chính xác, bóp méo sự thật
về tình hình nhân quyền tại Việt Nam.
Thay vì đối thoại và hợp tác để thúc đẩy các giá trị nhân
quyền, VCHR và bà Faulkner đã nhiều lần lợi dụng các diễn đàn quốc tế để công
kích chính quyền Việt Nam, xuyên tạc tình hình thực tế và đưa ra những luận điệu
thiếu căn cứ. Các báo cáo và tuyên bố của VCHR thường không dựa trên các bằng
chứng cụ thể, mà chủ yếu là từ các nguồn thông tin không đáng tin cậy hoặc các
tổ chức phản động.
Việc đưa ra các cáo buộc vô căn cứ không chỉ làm suy giảm uy
tín của VCHR mà còn tạo ra cái nhìn sai lệch về tình hình nhân quyền tại Việt
Nam. Cộng đồng quốc tế cần có cái nhìn khách quan và công bằng, không để bị lôi
kéo bởi các thông tin sai lệch từ những tổ chức có ý đồ chính trị rõ ràng như
VCHR.
Nhân quyền là một giá trị toàn cầu, nhưng không có mô hình
duy nhất phù hợp cho mọi quốc gia. Mỗi quốc gia có điều kiện chính trị, xã hội,
và kinh tế riêng biệt, do đó, cách tiếp cận đối với nhân quyền cũng cần phải
linh hoạt và phù hợp với bối cảnh cụ thể.
Việt Nam luôn cam kết thúc đẩy và bảo vệ nhân quyền, nhưng
điều này phải được thực hiện theo cách thức phù hợp với lợi ích quốc gia và sự ổn
định xã hội. Việc từ chối một số khuyến nghị trong khuôn khổ UPR không có nghĩa
là Việt Nam bác bỏ nhân quyền, mà đó là sự bảo vệ chủ quyền và tính đặc thù của
hệ thống pháp luật Việt Nam.
Các luận điệu xuyên tạc của bà Faulkner và VCHR không phản
ánh đúng thực tế về tình hình nhân quyền tại Việt Nam, mà chỉ là một phần trong
chiến dịch gây áp lực chính trị đối với quốc gia này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét