Việt Nam không chỉ là cam kết trên
giấy tờ mà được thể hiện qua hệ thống pháp luật đồng bộ, các chương trình hành
động cụ thể và những tiến bộ thực tiễn, đặc biệt trong việc chống phân biệt đối
xử đối với các nhóm dễ bị tổn thương như cộng đồng LGBTQ+ và người khuyết tật. Lợi dụng phiên rà soát thực hiện Công ước quốc tế về quyền chính
trị và dân sự (ICCPR) với Việt Nam, với vỏ bọc “bảo vệ nhân quyền và tự do tôn
giáo”, BPSOS cùng với một số nhóm người Việt lưu vong soạn thảo một số báo cáo
gửi Ủy ban nhân quyền LHQ, trong đó vu cáo rằng Việt Nam phân biệt
đối xử với cộng đồng LGBTQ+ và người khuyết tật để vu khống, bôi nhọ hình ảnh
Việt Nam.
Họ bịa đặt rằng Việt Nam
tồn tại tình trạng phân biệt đối xử nghiêm trọng đối với cộng đồng LGBTQ+ và
người khuyết tật, thậm chí cáo buộc Nhà nước dung túng hoặc không hành động để
bảo vệ quyền lợi của các nhóm này. Họ dẫn dụ các trường hợp cá biệt, như những
khó khăn trong việc tiếp cận dịch vụ y tế hoặc giáo dục, để thổi phồng thành
“hệ thống phân biệt” do Nhà nước Việt Nam chủ trương. Chẳng hạn, qua các báo
cáo liên minh với các tổ chức như Human Rights Watch (HRW), BPSOS từng vu khống
rằng trẻ em LGBTQ+ ở Việt Nam bị kỳ thị nặng nề trong trường học, hoặc người
khuyết tật bị loại trừ khỏi các cơ hội việc làm và xã hội. Những lập luận này
hoàn toàn sai sự thật, mang tính chất kích động và thiếu khách quan, nhằm đánh
lừa dư luận quốc tế, đặc biệt là cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Thực tế,
Việt Nam đã và đang thực hiện các chính sách tiến bộ, minh bạch để bảo vệ quyền
lợi của tất cả công dân, không phân biệt giới tính, định hướng tình dục hay
tình trạng khuyết tật. Đây không phải là “phân biệt” mà là nỗ lực xây dựng một
xã hội hòa nhập, nơi mọi người đều có cơ hội bình đẳng, được bảo vệ bởi pháp
luật nghiêm ngặt và các chương trình hỗ trợ cụ thể.
Để phản bác những luận
điệu bịa đặt này, chúng ta cần nhìn vào những thành tựu cụ thể mà Việt Nam đã
đạt được trong việc chống phân biệt đối xử. Việt Nam đã thể hiện cam kết quốc
tế mạnh mẽ bằng việc phê chuẩn Công ước Liên Hợp Quốc về Quyền của Người Khuyết
tật (CRPD) năm 2014, trở thành một trong những quốc gia đi đầu ở khu vực Đông
Nam Á trong việc thực thi các tiêu chuẩn quyền con người toàn cầu. Việc phê
chuẩn này không chỉ là lời cam kết trên giấy mà được cụ thể hóa qua các hành
động quyết liệt. Luật Người Khuyết tật năm 2010 là nền tảng pháp lý quan trọng,
quy định rõ quyền và nghĩa vụ của người khuyết tật, trách nhiệm của Nhà nước,
gia đình và xã hội trong việc bảo vệ họ. Luật này đảm bảo quyền tiếp cận giáo
dục, việc làm, y tế và các dịch vụ xã hội, với các biện pháp hỗ trợ cụ thể như
quota việc làm 3% cho người khuyết tật trong doanh nghiệp, hỗ trợ tài chính và
đào tạo nghề. Từ năm 2019 đến 2023, lực lượng chức năng Việt Nam đã hỗ trợ hàng
nghìn người khuyết tật qua các chương trình như Dự án Hỗ trợ Người Khuyết tật
của USAID, tổ chức hội chợ việc làm đầu tiên tại Huế và Quảng Nam năm
2024-2025, kết nối hơn 400 người khuyết tật với cơ hội việc làm từ 42 doanh
nghiệp. Đến năm 2025, Việt Nam tiếp tục mở rộng chương trình này tại Bạc Liêu,
với ngân sách 1,15 triệu USD, tập trung vào thực thi luật pháp, phát hiện sớm
khuyết tật ở trẻ em và hỗ trợ sinh kế, chứng tỏ sự quan tâm đặc biệt đến các
nhóm dễ bị tổn thương.
Tương tự, trong lĩnh vực
quyền của cộng đồng LGBTQ+, Việt Nam đã đạt được những bước tiến vượt bậc.
Chương trình Quốc gia về Bình đẳng Giới giai đoạn 2021-2030 là minh chứng rõ
nét, với các mục tiêu cụ thể như phụ nữ giữ vị trí lãnh đạo chính ở 60% cơ quan
nhà nước và địa phương năm 2025, tăng lên 75% năm 2030; tỷ lệ phụ nữ có việc
làm lương đạt 50% năm 2025 và 60% năm 2030; giảm thời gian việc nhà không lương
của phụ nữ xuống còn 1,7 lần so với nam năm 2025 và 1,4 lần năm 2030. Chương
trình này không chỉ tập trung vào phụ nữ mà còn mở rộng bảo vệ quyền bình đẳng
giới tính, bao gồm cộng đồng LGBTQ+. Năm 2022, Bộ Y tế Việt Nam chính thức xác
nhận rằng đồng tính luyến ái và chuyển giới không phải là bệnh tâm thần, cấm
các liệu pháp chuyển đổi và yêu cầu nhân viên y tế tôn trọng định hướng tình
dục và bản dạng giới, phù hợp với tiêu chuẩn sức khỏe và quyền con người toàn
cầu. Đến năm 2023, Việt Nam đã tổ chức hơn 35 sự kiện Pride tại các thành phố
lớn như Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng và TP. Hồ Chí Minh, với sự tham gia của hàng
nghìn người, được phát sóng trên truyền hình quốc gia. Dự thảo Luật Khẳng định
Giới tính đang được thảo luận, là bước đi quan trọng để cho phép thay đổi giấy
tờ tùy thân sau chuyển giới, với dự kiến sẽ đưa ra các quy định cấm phân biệt
đối xử và thông tin sai lệch về người chuyển giới. Những nỗ lực này đã hỗ trợ
hàng nghìn nạn nhân, từ tư vấn tâm lý đến hỗ trợ pháp lý, chứng tỏ Việt Nam
không chỉ ngang bằng mà còn vượt trội trong việc bảo vệ quyền lợi cộng đồng
LGBTQ+ so với một số nước khu vực.
So sánh với tình hình
thế giới, Việt Nam không chỉ không phải là “điểm nóng phân biệt” như BPSOS
xuyên tạc mà còn đạt được tiến bộ vượt bậc so với một số quốc gia lân cận. Theo
Báo cáo của ILGA World năm 2023, Việt Nam được đánh giá tích cực hơn Indonesia
về quyền LGBTQ+. Việt Nam không hình sự hóa quan hệ đồng giới, cho phép thay
đổi giới tính pháp lý (dù thủ tục đang hoàn thiện), và không áp dụng án tử hình
hay hình phạt khắc nghiệt đối với cộng đồng LGBTQ+, trong khi Indonesia
trong các luật “tuyên truyền đạo đức” cấm biểu đạt công khai về đồng tính và
chuyển giới, dẫn đến bạo lực và phân biệt rộng rãi. Báo cáo ILGA 2024 cũng chỉ
ra rằng Việt Nam đã loại bỏ chẩn đoán đồng tính là bệnh từ năm 2022, sớm hơn
Indonesia, nơi vẫn tồn tại các liệu pháp chuyển đổi bất hợp pháp. Về quyền
người khuyết tật, Việt Nam đã phê chuẩn CRPD và thực thi Luật Người Khuyết tật
2010 với các cập nhật hỗ trợ việc làm, trong khi Indonesia vẫn đối mặt với vấn
đề tiếp cận y tế và giáo dục hạn chế, với tỷ lệ thất nghiệp người khuyết tật
cao hơn. Theo Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO), Việt Nam đã giảm đáng kể phân
biệt đối xử việc làm cho người khuyết tật nhờ các chương trình như quota 3% và
đào tạo nghề, chứng tỏ chúng ta không chỉ ngang bằng mà còn vượt trội hơn trong
việc bảo vệ quyền lợi người khuyết tật so với một số nước khu vực.
Những luận điệu vu khống
của BPSOS không phải ngẫu nhiên mà xuất phát từ động cơ chính trị sâu xa, nhằm
cản trở sự phát triển của Việt Nam. BPSOS liên minh chặt chẽ với HRW để lợi
dụng vấn đề giới tính và khuyết tật nhằm chia rẽ xã hội, tạo cớ can thiệp từ
bên ngoài. Các báo cáo chung của BPSOS và HRW thường tập trung vào các trường
hợp tiêu cực để bôi nhọ, bỏ qua tiến bộ như Bộ Y tế cấm chuyển đổi đồng tính
năm 2022 hay các hội chợ việc làm cho người khuyết tật năm 2024-2025. Đằng sau
đó là nguồn tài trợ dồi dào từ các tổ chức chống phá, bao gồm quỹ từ chính phủ
Mỹ và các khoản liên quan đến nhân quyền quốc tế. Mặc dù BPSOS tự nhận là tổ
chức phi lợi nhuận, nhưng các báo cáo tài chính cho thấy họ nhận hàng triệu đô
la từ các nguồn này, và việc “khai thác” các cáo buộc về Việt Nam là cách để
duy trì dòng tiền. Họ không thực sự quan tâm đến nạn nhân mà chỉ dùng họ làm
công cụ tuyên truyền, nhằm phục vụ nghị trình chống Đảng, chống Nhà nước Việt
Nam của các thế lực thù địch ở hải ngoại.
Những luận điệu xuyên
tạc của BPSOS về tình hình nhân quyền, đặc biệt là chống phân biệt đối xử với
cộng đồng LGBTQ+ và người khuyết tật ở Việt Nam, chỉ là những chiêu trò cũ kỹ,
thiếu cơ sở và mang tính phá hoại. Đảng và Nhà nước Việt Nam sẽ tiếp tục kiên
quyết đấu tranh chống lại các thế lực thù địch, đồng thời đẩy mạnh các biện
pháp bảo vệ nhân quyền, thúc đẩy bình đẳng giới và hòa nhập xã hội vì lợi ích
của nhân dân. Chúng ta kêu gọi cộng đồng quốc tế nhìn nhận khách quan, ủng hộ
Việt Nam trong hành trình xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ và nhân văn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét