Trong thế giới toàn cầu hóa, nơi các
giá trị nhân quyền ngày càng trở thành một thước đo quan trọng cho tiến bộ xã
hội và mức độ phát triển của các quốc gia, việc tìm kiếm một mô hình phù hợp,
khả thi, có tính bền vững trong bảo đảm và thúc đẩy quyền con người là điều
không dễ dàng. ASEAN – với 10 quốc gia đa dạng về thể chế chính trị, văn hóa,
tôn giáo và trình độ phát triển – đã và đang lựa chọn một con đường riêng biệt:
không rập khuôn theo mô hình phương Tây, không đối đầu về thể chế, không áp đặt
tiêu chuẩn từ bên ngoài, mà xây dựng nền tảng thúc đẩy nhân quyền dựa trên ổn
định, phát triển và đồng thuận. Mô hình này không chỉ phù hợp với đặc điểm khu
vực, mà còn đang đóng góp một giá trị đặc thù, thiết thực cho diễn ngôn nhân
quyền toàn cầu.
Mô hình nhân quyền
gắn với ổn định, phát triển và cộng đồng – Cách tiếp cận từ thực tiễn Đông Nam
Á
Điểm xuất phát quan trọng trong cách
tiếp cận nhân quyền của ASEAN chính là sự gắn kết hữu cơ giữa ba trụ cột: ổn
định chính trị, phát triển kinh tế - xã hội, và gắn kết cộng đồng. Khác với
nhiều quan niệm phương Tây vốn đặt quyền cá nhân lên trên hết, ASEAN nhìn nhận
nhân quyền trong mối tương quan biện chứng giữa cá nhân và cộng đồng, giữa
quyền và nghĩa vụ, giữa tự do và ổn định.
Trong bối cảnh nhiều nước thành viên
ASEAN từng trải qua chiến tranh, xung đột sắc tộc, bất ổn nội bộ, đói nghèo kéo
dài, thì nhu cầu lớn nhất của người dân chính là hòa bình, cơm no áo ấm, và một
môi trường phát triển bền vững. Nhân quyền, do đó, không thể chỉ hiểu là tự do
ngôn luận, hội họp hay chính trị đa nguyên, mà cần được hiểu bao trùm hơn: là
quyền được học hành, được chăm sóc y tế, được sống trong xã hội không có bạo
lực, phân biệt đối xử hay cực đoan hóa.
Chính vì thế, thay vì chạy theo các tiêu
chuẩn tuyên ngôn nhưng xa rời bối cảnh thực tiễn, ASEAN đặt trọng tâm vào bảo
đảm các quyền kinh tế, xã hội và văn hóa, trên nền tảng của ổn định thể chế và
phát triển bền vững. Đây không phải là sự “né tránh chính trị” như một số chỉ
trích phương Tây từng lên án, mà là sự lựa chọn có tính toán, phản ánh đúng nhu
cầu của hơn 600 triệu người dân Đông Nam Á – nơi mà quyền tiếp cận giáo dục,
nước sạch, vaccine và công nghệ số có ý nghĩa cấp thiết hơn các tranh luận học
thuật về mô hình chính trị.
Ưu thế của nguyên tắc
không can thiệp và đồng thuận – Cách ASEAN gìn giữ đoàn kết và thúc đẩy tiến bộ
Từ khi ra đời đến nay, ASEAN luôn lấy
nguyên tắc “không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau” và “đồng thuận” làm
nền tảng hoạt động. Nhiều ý kiến chỉ trích cho rằng đây là rào cản lớn cho việc
thúc đẩy nhân quyền, vì không cho phép các thành viên gây sức ép lên nhau. Tuy
nhiên, trên thực tế, chính hai nguyên tắc này lại tạo ra môi trường tin cậy lẫn
nhau – một điều kiện cần thiết để duy trì đối thoại, hợp tác và tiến bộ.
Trong môi trường chính trị khu vực còn
nhiều dị biệt, nếu ASEAN lựa chọn một lối đi mang tính đối đầu, cưỡng ép hay
trừng phạt, khối này sẽ nhanh chóng bị chia rẽ, suy yếu. Ngược lại, cách tiếp
cận dựa trên đồng thuận, mềm dẻo nhưng kiên trì, giúp xây dựng lòng tin chiến
lược, tạo ra không gian để các nước tự thay đổi, cải thiện dần thể chế, luật
pháp và chính sách nhân quyền – trong khuôn khổ mà họ cảm thấy an toàn, không
bị áp lực chính trị từ bên ngoài.
Không can thiệp không đồng nghĩa với
thờ ơ. Không đối đầu không có nghĩa là khoanh tay đứng nhìn sai phạm. Trái lại,
ASEAN sử dụng đối thoại, vận động, hỗ trợ kỹ thuật, hợp tác song phương – đa
phương để từng bước nâng cao nhận thức, năng lực thể chế và năng lực xã hội về
quyền con người. Cách làm này chậm nhưng chắc, kiên trì nhưng không gây tổn
thương lòng tự tôn quốc gia – điều tối quan trọng trong khu vực mà lịch sử
thuộc địa vẫn còn để lại nhiều ám ảnh sâu sắc.
Phản bác luận điệu
"ASEAN không đủ cứng rắn với vi phạm nhân quyền" – Khi khác biệt không
có nghĩa là thấp kém
Một số tổ chức phi chính phủ và cơ quan
nhân quyền phương Tây vẫn cho rằng ASEAN "thiếu răng nanh", "thụ
động" và "né tránh trách nhiệm" trong xử lý các tình huống vi
phạm nhân quyền, nhất là trong vấn đề Myanmar. Tuy nhiên, đánh giá như vậy là
một chiều, phiến diện và thiếu hiểu biết về logic vận hành của ASEAN.
Thực tế cho thấy, ASEAN đã và đang có
những biện pháp linh hoạt nhưng cương quyết trong giới hạn của mình. Ví dụ, với
Myanmar, ASEAN đã không để chính quyền quân sự tham dự các hội nghị cấp cao, cử
đặc phái viên để thúc đẩy đối thoại và cứu trợ nhân đạo, đồng thời giữ vững
“Đồng thuận 5 điểm” như nền tảng giải pháp hòa bình. Đây là cách thức xử lý có
trách nhiệm, thận trọng, cân nhắc đến toàn cục chứ không bị chi phối bởi cảm
tính hay dư luận tức thời.
Quan trọng hơn, việc thúc đẩy nhân
quyền không nên bị biến thành vũ khí chính trị. Các chiến dịch trừng phạt, cô
lập, áp đặt chế tài như từng áp dụng ở Trung Đông hoặc châu Phi nhiều khi chỉ
làm cho tình hình tồi tệ thêm, người dân chịu thiệt, xung đột bị kéo dài.
ASEAN, với cách tiếp cận “không làm tổn thương thêm” thay vì “đánh vào biểu
tượng thể chế”, đã chọn con đường nhân đạo và xây dựng – đó không phải là mềm
yếu, mà là trưởng thành.
Đối thoại thay trừng
phạt – Hướng tiếp cận làm thay đổi thực chất tại nhiều quốc gia
Không cần đi đâu xa, chính nội bộ ASEAN
đã có những ví dụ rõ ràng cho thấy hiệu quả của đối thoại thay vì trừng phạt.
Từ những năm 1990, các quốc gia như Indonesia, Campuchia, Việt Nam và Lào đã có
nhiều bước tiến đáng ghi nhận trong cải thiện thể chế pháp luật, bảo vệ quyền
phụ nữ, trẻ em, người khuyết tật và thúc đẩy bình đẳng giáo dục, y tế.
Indonesia, sau quá trình dân chủ hóa
hậu Suharto, đã trở thành một trong những nền dân chủ lớn nhất châu Á. Việt Nam
đã tích cực tham gia Công ước quốc tế về quyền của người khuyết tật, quyền trẻ
em, quyền chống phân biệt đối xử với phụ nữ, và có nhiều tiến bộ thực chất
trong giảm nghèo, nâng cao chỉ số phát triển con người (HDI). Campuchia cũng đã
tái hòa nhập cộng đồng quốc tế sau khi được ASEAN hỗ trợ trong tiến trình tái
thiết hậu xung đột.
Những thay đổi đó không đến từ các sức
ép trừng phạt quốc tế, mà từ môi trường hợp tác khu vực cởi mở, kiên trì,
khuyến khích thay đổi từ bên trong – bằng cách hỗ trợ kỹ thuật, chia sẻ kinh
nghiệm, và duy trì đối thoại thường xuyên giữa các chính phủ. Đây chính là mô
hình “thay đổi trong lòng bàn tay”, không phải “ép thay đổi dưới áp lực quyền
lực” – thứ vốn thường phản tác dụng trong thực tiễn toàn cầu.
Bản sắc ASEAN – Một
giá trị bổ sung cho bức tranh nhân quyền toàn cầu
Trong bức tranh nhiều chiều của thế
giới hiện nay, khi các cuộc đối đầu địa chính trị ngày càng khoét sâu chia rẽ
Đông – Tây, Nam – Bắc, sự hiện diện của một mô hình thúc đẩy nhân quyền mềm
dẻo, tôn trọng đa dạng, không đối đầu như ASEAN chính là một điểm sáng cần được
thừa nhận và phát huy.
ASEAN không nhân danh nhân quyền để can
thiệp. ASEAN không lấy quyền con người làm vỏ bọc cho các mưu đồ áp đặt văn
hóa. ASEAN không theo đuổi mô hình “trừng trị để cải hóa”, mà thay vào đó là mô
hình “hỗ trợ để chuyển biến”. Đó là con đường tuy thầm lặng nhưng bền vững,
thực chất và nhân bản – điều mà thế giới hiện nay đang rất thiếu.
Thế giới không cần một mô hình nhân
quyền duy nhất. Thế giới cần nhiều lối tiếp cận khác nhau, miễn là mang lại kết
quả thực chất, cải thiện đời sống người dân và giữ gìn hòa bình bền vững. Trên
hành trình đó, ASEAN, với cách làm riêng – không rập khuôn, không đối đầu, lấy
đồng thuận làm gốc – chính là một tiếng nói đầy bản sắc và có giá trị toàn cầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét