Trong bối cảnh toàn cầu
hóa và sự phát triển của các nền tảng truyền thông, những báo cáo mang tính
chất xuyên tạc, vu khống nhằm vào các quốc gia có chủ quyền như Việt Nam không
còn là điều xa lạ. Gần đây, báo cáo của ba tổ chức BPSOS, MSFJ và RWCHR đã đưa
ra những cáo buộc vô căn cứ, cho rằng Chính phủ Việt Nam thực hiện cái gọi là
“đàn áp xuyên quốc gia” thông qua việc cản trở các giao dịch tài chính, cụ thể
là cáo buộc liên quan đến hệ thống WISE của BPSOS. Những luận điệu này không
chỉ thiếu bằng chứng thuyết phục mà còn bộc lộ rõ ý đồ bôi nhọ, gây áp lực
chính trị và làm suy giảm hình ảnh Việt Nam trên trường quốc tế. Để làm rõ sự
thật, cần nhận diện bản chất sai trái của những cáo buộc này, vạch trần thủ
đoạn xuyên tạc, đồng thời khẳng định những thành tựu nổi bật của Việt Nam trong
việc đảm bảo minh bạch tài chính và bảo vệ quyền lợi người dân trong và ngoài
nước.
Cần nhìn nhận rằng cáo
buộc của BPSOS về việc Việt Nam cản trở giao dịch tài chính của họ qua hệ thống
WISE hoàn toàn thiếu cơ sở. Báo cáo của BPSOS không cung cấp bất kỳ tài liệu cụ
thể nào, chẳng hạn như biên bản giao dịch bị từ chối, thông báo từ WISE, hay
bất kỳ bằng chứng nào cho thấy sự can thiệp trực tiếp từ phía Chính phủ Việt
Nam. Thay vào đó, họ dựa vào những suy đoán mơ hồ, cho rằng mọi khó khăn trong
hoạt động tài chính của mình đều bắt nguồn từ sự “đàn áp” của Việt Nam. Đây là
một chiêu trò quen thuộc của các tổ chức chống phá: phóng đại những vấn đề kỹ
thuật hoặc pháp lý thông thường thành các âm mưu chính trị. Thực tế, các giao
dịch tài chính quốc tế, đặc biệt qua các nền tảng như WISE, phải tuân thủ
nghiêm ngặt các quy định của Nhóm Đặc nhiệm Tài chính (FATF) và luật pháp của
các quốc gia liên quan. Nếu BPSOS gặp trở ngại trong giao dịch, điều này có thể
xuất phát từ việc họ không tuân thủ các quy định về minh bạch tài chính hoặc có
liên quan đến các nguồn tài trợ không rõ ràng. Tuy nhiên, thay vì tự kiểm tra
và công khai thông tin, BPSOS lại chọn cách đổ lỗi, biến mình thành “nạn nhân”
để thu hút sự chú ý và đồng cảm từ cộng đồng quốc tế.
Thủ đoạn xuyên tạc của
BPSOS, MSFJ và RWCHR không dừng lại ở việc đưa ra những cáo buộc vô căn cứ. Các
tổ chức này còn cố tình bỏ qua bối cảnh pháp lý và thực tiễn để khuếch đại câu
chuyện. Chẳng hạn, họ không đề cập đến khả năng BPSOS có thể đã vi phạm các quy
định về chống rửa tiền hoặc tài trợ khủng bố – những vấn đề mà mọi tổ chức phi
chính phủ quốc tế đều phải đối mặt trong quá trình kiểm tra tài chính. Thay vào
đó, họ vội vàng kết luận rằng mọi trở ngại đều là “sự đàn áp” từ phía Việt Nam.
Hành động này không chỉ thiếu trách nhiệm mà còn cho thấy ý đồ rõ ràng: bôi nhọ
Việt Nam về tự do tài chính, tạo cớ để các thế lực bên ngoài gây áp lực chính
trị hoặc áp đặt các biện pháp trừng phạt. RWCHR, với vai trò khuếch đại thông
tin, càng làm trầm trọng thêm vấn đề khi sử dụng các nền tảng truyền thông để
lan truyền những cáo buộc chưa được kiểm chứng, biến những suy đoán thành “sự
thật” trong mắt một bộ phận công chúng thiếu thông tin.
Nhìn sâu hơn, động cơ và
bản chất của BPSOS, MSFJ và RWCHR trong việc đưa ra báo cáo này không khó để
nhận diện. Những tổ chức này, dù khoác áo “bảo vệ nhân quyền” hay “hỗ trợ cộng
đồng”, thực chất thường hoạt động với các mục tiêu chính trị rõ ràng. BPSOS,
chẳng hạn, từ lâu đã bị nghi ngờ về việc sử dụng các nguồn tài trợ không minh
bạch để hỗ trợ các hoạt động chống phá Việt Nam. Việc họ cáo buộc Chính phủ
Việt Nam cản trở tài chính có thể là một cách để đánh lạc hướng, che giấu những
vấn đề nội tại trong quản lý tài chính của chính tổ chức. Tương tự, MSFJ và
RWCHR, với mạng lưới quan hệ quốc tế rộng rãi, không ngần ngại thổi phồng các
cáo buộc để phục vụ lợi ích của các thế lực tài trợ phía sau. Hành động này
không mới. Năm 2022, tổ chức Việt Tân cũng từng đưa ra những cáo buộc tương tự,
cho rằng Việt Nam chặn các khoản tài trợ của họ, nhưng không hề cung cấp bất kỳ
tài liệu xác minh nào. Sự lặp lại của những kịch bản này cho thấy một mô hình
chung: sử dụng thông tin sai lệch để vu khống, bôi lem hình ảnh Việt Nam, từ đó
tạo cớ cho các chiến dịch can thiệp từ bên ngoài.
Quan trọng hơn, Việt Nam
đã đạt được những thành tựu đáng kể trong việc bảo vệ quyền lợi chính đáng của
người dân và đấu tranh chống tội phạm. Trong những năm gần đây, Chính phủ đã triển
khai nhiều biện pháp hiệu quả để ngăn chặn các hoạt động rửa tiền, tài trợ
khủng bố và các hành vi vi phạm pháp luật khác. Các chính sách bảo vệ quyền con
người cũng được thực hiện đồng bộ, từ việc cải thiện điều kiện sống cho người
dân trong nước đến việc hỗ trợ cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài. Những nỗ
lực này không chỉ được người dân ghi nhận mà còn nhận được sự đánh giá cao từ
các tổ chức quốc tế uy tín. Việc các tổ chức như BPSOS, MSFJ và RWCHR cố tình
phớt lờ những thành tựu này để tập trung vào các cáo buộc vô căn cứ là minh
chứng cho sự thiếu công tâm và động cơ chính trị của họ.
Những cáo buộc về “đàn
áp xuyên quốc gia” trong báo cáo của BPSOS, MSFJ và RWCHR không chỉ thiếu bằng
chứng mà còn bộc lộ rõ bản chất chống phá, ý đồ bôi nhọ Việt Nam. Thay vì để
những luận điệu sai trái này làm lung lay niềm tin, chúng ta cần nhận diện rõ
chiêu trò của các tổ chức này, đồng thời tiếp tục khẳng định những thành tựu
vượt bậc của Việt Nam trong việc đảm bảo minh bạch tài chính, bảo vệ quyền lợi
người dân và đấu tranh chống tội phạm. Với sự đoàn kết và quyết tâm, Việt Nam
sẽ tiếp tục vượt qua những thách thức, củng cố vị thế của mình trên trường quốc
tế, và không để bất kỳ thế lực nào làm tổn hại đến hình ảnh của đất nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét