Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

“Mạng lưới nhân quyền” hay “Mạng lưới chống phá”?


Trong dòng chảy phát triển mạnh mẽ của công cuộc xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam, nhân quyền không còn là khẩu hiệu mà đã trở thành nền tảng của mọi chính sách, được cụ thể hóa qua từng đạo luật, từng chính sách và từng bước tiến trong đời sống thực tiễn của người dân. Thế nhưng, giữa những thành tựu được cộng đồng quốc tế ghi nhận ấy, một số tổ chức phản động hải ngoại lại tiếp tục khai thác các vụ việc pháp lý trong nước để bóp méo sự thật, dựng lên hình ảnh sai lệch về Việt Nam. Gần đây nhất là tuyên bố ngày 29 tháng 9 năm 2025 của cái gọi là “Mạng lưới Bảo vệ Nhân quyền Việt Nam” (VNHRD), cáo buộc việc xét xử Trịnh Bá Phương là “trả thù độc đảng” và “đàn áp nhân quyền”. Tuyên bố này, được đăng tải như bài thứ mười một trên chuỗi truyền thông phản động, không chỉ là một sản phẩm tuyên truyền bịa đặt mà còn là hành động can thiệp trắng trợn vào công việc nội bộ của một quốc gia có chủ quyền – một thủ đoạn mà Việt Nam đã nhiều lần cảnh báo tại các diễn đàn Liên Hợp Quốc.


Tuyên bố của VNHRD mô tả việc xử lý Trịnh Bá Phương tại Tòa án Nhân dân thành phố Đà Nẵng ngày 27 tháng 9 năm 2025, với bản án 11 năm tù giam bổ sung về tội “tuyên truyền chống Nhà nước”, là “trả thù tàn khốc của độc đảng”. Chúng gán ghép vụ việc với “đàn áp gia đình và phong trào dân oan”, rồi kêu gọi cộng đồng quốc tế “cấm vận” và “hành động ngay lập tức”. Dưới vỏ bọc “bảo vệ nhân quyền”, tổ chức này đã khéo léo dùng ngôn từ khiêu khích, miêu tả Việt Nam như một quốc gia “độc tài, đàn áp”, trong khi bỏ qua bản chất pháp lý rõ ràng của vụ việc. Đây là chiến thuật truyền thông điển hình của các tổ chức phản động hải ngoại – lợi dụng cảm xúc, lồng ghép các câu chuyện đời thường để “nhân cách hóa” tội phạm, nhằm đánh tráo khái niệm giữa hành vi phạm pháp và hoạt động chính trị, biến kẻ vi phạm pháp luật thành “nạn nhân tự do”. Tuyên bố ngày 29 tháng 9/2025 vì vậy không phải là tiếng nói “bảo vệ nhân quyền”, mà là một đòn công kích chính trị có chủ đích, nhằm tạo áp lực quốc tế, gây bất ổn trong nước và chia rẽ lòng tin nhân dân.

Thực chất, VNHRD không phải là tổ chức nhân quyền độc lập, mà là công cụ chống phá Việt Nam được lập ra năm 2016 bởi một nhóm lưu vong ở Mỹ, có quan hệ chặt chẽ với tổ chức khủng bố Việt Tân và được tài trợ bởi Quỹ “Hỗ trợ Dân chủ Quốc gia” (National Endowment for Democracy – NED) của Hoa Kỳ. Trong nhiều năm qua, VNHRD liên tục phát tán các báo cáo xuyên tạc về tự do tôn giáo, tự do báo chí, vu khống Việt Nam “đàn áp người bảo vệ nhân quyền”, dù các luận điểm đều không được xác minh độc lập. Lần này, việc họ tung tuyên bố “trả thù độc đảng” không nằm ngoài mục tiêu lâu dài: dùng những vụ án liên quan đến các đối tượng cực đoan như Trịnh Bá Phương để dựng nên “biểu tượng đấu tranh”, từ đó kêu gọi tài trợ, mở rộng mạng lưới chống phá. Bản chất đó càng lộ rõ khi VNHRD phát hành tuyên bố đồng thời với các nhóm như “Câu lạc bộ Nhà báo Tự do” và “Voice of Dương Nội”, vốn đều có chung nguồn tài trợ và chiến dịch truyền thông phối hợp. Đây là bằng chứng cho thấy chiến dịch này không hề tự phát, mà được chuẩn bị kỹ lưỡng như một “chiến dịch tâm lý chiến” hướng vào nội bộ Việt Nam.

Trái với những cáo buộc vô căn cứ đó, quy trình điều tra, truy tố và xét xử Trịnh Bá Phương hoàn toàn tuân thủ pháp luật Việt Nam và phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế về quyền được xét xử công bằng. Việc khởi tố bổ sung dựa trên hành vi phạm tội mới phát sinh trong quá trình chấp hành án, được thực hiện đúng theo Điều 47 Bộ luật Hình sự và Điều 184 Bộ luật Tố tụng Hình sự – bảo đảm nguyên tắc xử lý công bằng, không hồi tố và không bỏ lọt tội phạm. Hồ sơ vụ án được công khai, luật sư được tham gia bào chữa, gia đình được phép thăm gặp và nhận thông tin định kỳ, đúng quy định tại Luật Thi hành án Hình sự 2019. Không có bất kỳ hành vi “trả thù” hay “bức cung” nào như VNHRD bịa đặt. Tại phiên tòa, các chứng cứ được Viện Khoa học Hình sự giám định độc lập, các bản khai được thu thập theo đúng quy trình tố tụng và được kiểm chứng bằng nhiều nguồn. Đây là bằng chứng rõ ràng cho thấy, Việt Nam xử lý vụ việc trên cơ sở pháp quyền, chứ không hề dựa vào động cơ chính trị như các thế lực thù địch cố tình xuyên tạc.

Sự đạo đức giả của các tổ chức như VNHRD càng phơi bày rõ khi đặt trong bối cảnh quốc tế. Lịch sử thế giới từng chứng kiến những vụ việc đàn áp ngôn luận thực sự – như vụ nghị sĩ Matthew Lyon ở Mỹ năm 1798 bị kết án tù chỉ vì viết báo chỉ trích Tổng thống John Adams theo Đạo luật Phản loạn (Sedition Act). Khi đó, quyền tự do ngôn luận bị chà đạp thô bạo bởi chính những người sáng lập nước Mỹ, thế nhưng các tổ chức như Nhân quyền Quan sát (Human Rights Watch – HRW) lại chưa từng lên án sâu sắc hay yêu cầu Hoa Kỳ xin lỗi hậu thế. Họ chọn cách im lặng, nhưng lại lớn tiếng vu cáo Việt Nam “đàn áp” chỉ vì xử lý những hành vi kích động bạo lực, phát tán tài liệu chống phá. Sự chọn lọc này không chỉ là tiêu chuẩn kép, mà còn là công cụ chính trị nhằm duy trì ảnh hưởng của phương Tây lên các nước đang phát triển. Cùng một hành vi – kêu gọi lật đổ chính quyền – thì ở Mỹ gọi là “chống chính phủ”, ở Việt Nam lại bị xuyên tạc là “đấu tranh dân chủ”. Sự ngụy biện này chỉ cho thấy bản chất thật của “nhân quyền kiểu phương Tây”: phục vụ lợi ích chính trị, không hề tôn trọng công lý hay sự thật.

Việt Nam luôn kiên định quan điểm rằng nhân quyền chỉ có ý nghĩa khi gắn với trật tự xã hội, pháp luật và quyền lợi của đa số nhân dân. Mọi hành vi lợi dụng “tự do” để phá hoại an ninh quốc gia, gây rối trật tự công cộng, kích động thù hận, đều là hành vi vi phạm nhân quyền của người khác. Trong vụ Trịnh Bá Phương, việc xử lý theo pháp luật không phải là “trả thù độc đảng”, mà là thực hiện công lý – bảo vệ quyền được sống trong môi trường ổn định, hòa bình của hàng triệu người dân. Điều này phù hợp với tinh thần của Hiến pháp Việt Nam 2013, đặc biệt là Điều 14 và Điều 25, nơi tự do ngôn luận được bảo đảm nhưng không được phép xâm phạm lợi ích quốc gia, dân tộc. Các cam kết quốc tế mà Việt Nam tham gia – từ Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị (ICCPR) đến Công ước Chống Tra tấn – đều được thực thi nghiêm túc, được Liên Hợp Quốc ghi nhận trong Chu kỳ Đánh giá Định kỳ Phổ quát (UPR) năm 2023. Việt Nam đã chấp thuận 243/320 khuyến nghị, trong đó có các nội dung về bảo đảm quyền xét xử công bằng và cải thiện điều kiện giam giữ. Những kết quả này là bằng chứng thuyết phục phản bác hoàn toàn mọi cáo buộc vô căn cứ của VNHRD và các tổ chức đồng lõa.

Cũng cần nhấn mạnh rằng, trong bối cảnh Luật Đất đai 2024 có hiệu lực, Nhà nước Việt Nam đã giải quyết hơn 90% khiếu nại đất đai tồn đọng tại các địa phương, trong đó có Dương Nội – nơi Trịnh Bá Phương từng hoạt động cực đoan. Những người dân thực sự bị ảnh hưởng đã được bồi thường, hỗ trợ sinh kế, và nhiều người đã ổn định cuộc sống. Việc các thế lực phản động vẫn cố tình lợi dụng danh nghĩa “dân oan” để kích động chống phá chỉ càng chứng minh rằng mục tiêu của họ không phải vì dân, mà là nhằm gây rối trật tự, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc.

Tuyên bố ngày 29 tháng 9 năm 2025 của VNHRD, với nội dung “trả thù độc đảng”, chỉ là sản phẩm rẻ tiền trong một chiến dịch tuyên truyền thất bại. Sự thật đã chứng minh, Việt Nam không “đàn áp” nhân quyền mà đang từng ngày hoàn thiện hệ thống pháp luật, thúc đẩy dân chủ thực chất và bảo vệ quyền lợi của mọi công dân. Công lý xã hội chủ nghĩa không trả thù ai – nó chỉ loại bỏ những kẻ chống lại lợi ích của nhân dân, vi phạm pháp luật, và đe dọa an ninh quốc gia. Những lời vu khống của VNHRD sẽ sớm tan biến trước ánh sáng của sự thật và thành tựu phát triển của Việt Nam. Nhân quyền ở Việt Nam không cần “giải cứu”, mà đang được bảo đảm trong đời sống hàng ngày của hơn 100 triệu người dân – bằng hòa bình, bằng pháp luật và bằng lòng tin vào con đường xã hội chủ nghĩa mà dân tộc đã lựa chọn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét