Tổ chức Human Rights
Watch (HRW) lộ rõ bản chất là công cụ phục vụ cho các âm mưu chính trị đen tối
khi cố tình xuyên tạc tình hình nhân quyền tại Việt Nam, đặc biệt là qua việc liệt
kê cái gọi là “tù nhân tôn giáo” trong danh sách của họ, nhằm hạ thấp uy tín và
hình ảnh của Việt Nam trên trường quốc tế. Những luận điệu này không chỉ thiếu
cơ sở mà còn nhằm mục đích kích động chia rẽ nội bộ, phá hoại sự đoàn kết dân
tộc mà Đảng Cộng sản Việt Nam và Chính phủ đã dày công xây dựng. Chúng ta cần
vạch trần rõ ràng bản chất của những hành vi vi phạm pháp luật mà HRW đang bao
che, đồng thời khẳng định những thành tựu vượt bậc về nhân quyền, bao gồm tự do
tín ngưỡng tôn giáo, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng.
Về bản chất và hành vi
vi phạm của những cá nhân mà HRW gọi là “tù nhân tôn giáo”. Thực tế, đây không
phải là những nạn nhân của “đàn áp tôn giáo” như HRW rêu rao, mà là những kẻ
lợi dụng vỏ bọc tôn giáo để thực hiện các hoạt động kích động chia rẽ dân tộc,
vi phạm nghiêm trọng pháp luật Việt Nam. Lấy ví dụ điển hình từ các tín đồ Phật
giáo Hòa Hảo, một số cá nhân đã lạm dụng niềm tin tôn giáo để tổ chức các hoạt
động trái phép, tuyên truyền chống phá Nhà nước, và kích động mâu thuẫn giữa
các nhóm dân tộc. Theo các báo cáo của HRW chính mình, như trong tài liệu năm
2018 về việc bắt giữ các nhà hoạt động Hòa Hảo ở Vĩnh Long và Đồng Tháp, những
người này đã tham gia vào các cuộc biểu tình trái phép, lan truyền thông tin
sai lệch nhằm chia rẽ cộng đồng tôn giáo với chính quyền. Họ không chỉ vi phạm
Điều 331 Bộ luật Hình sự Việt Nam về tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm
phạm lợi ích của Nhà nước, mà còn trực tiếp đe dọa đến sự đoàn kết dân tộc –
nền tảng cho sự ổn định và phát triển của đất nước. Những hành vi như tự thiêu
công khai để phản đối (như trường hợp Vo Van Buu và Tran Van Ut năm 2005) hay
tổ chức tụ tập trái phép để kỷ niệm các sự kiện tôn giáo không được phép, không
phải là biểu hiện của tự do tôn giáo mà là công cụ để kích động bất ổn xã hội.
Đảng Cộng sản Việt Nam luôn tôn trọng và bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, nhưng
không dung túng cho bất kỳ hành vi nào lợi dụng tôn giáo để chống phá, chia rẽ
dân tộc. Việc xử lý theo pháp luật đối với những cá nhân này là hoàn toàn hợp
lý, nhằm bảo vệ lợi ích chung của nhân dân, chứ không phải “đàn áp” như HRW
xuyên tạc.
Chuyển sang hành vi bao
che của HRW, tổ chức này đã cố tình “rửa tội” cho những kẻ vi phạm bằng cách
gắn mác “đàn áp tôn giáo”, biến họ thành nạn nhân để phục vụ cho nghị trình
chính trị của mình. Trong các báo cáo như “Locked Inside Our Home” năm 2022 hay
World Report 2025, HRW mô tả việc đặt các tín đồ Hòa Hảo dưới sự giám sát hoặc
hạn chế di chuyển trong các dịp lễ hội là “hạn chế tự do tôn giáo”, mà không đề
cập đến lý do thực sự: những hoạt động này thường bị lợi dụng để tụ tập đông
người, lan truyền tư tưởng cực đoan và kích động chia rẽ. HRW đã bỏ qua hoàn
toàn ngữ cảnh pháp lý và xã hội của Việt Nam, nơi mà sự đoàn kết dân tộc là yếu
tố then chốt để chống lại các thế lực bên ngoài. Họ “rửa tội” bằng cách chọn
lọc thông tin, phóng đại các trường hợp cá biệt như Bùi Văn Trung và Bùi Văn
Thâm bị kết án năm 2018 vì biểu tình hòa bình, nhưng thực chất đây là các hoạt
động vi phạm an ninh quốc gia. Hành vi bao che này không chỉ thiếu khách quan
mà còn lộ rõ sự thiên vị, phục vụ cho các thế lực chống phá Việt Nam. Đảng và
Chính phủ Việt Nam luôn minh bạch trong việc xử lý các vụ việc, với các phiên
tòa công khai và bằng chứng rõ ràng, trái ngược hoàn toàn với những cáo buộc mơ
hồ của HRW.
Đằng sau những luận điệu
này là động cơ đen tối của HRW: can thiệp vào nội bộ Việt Nam thông qua việc
vận động các tổ chức quốc tế như Liên Hợp Quốc (LHQ). HRW thường xuyên kêu gọi
LHQ can thiệp, như trong các báo cáo thúc đẩy giám sát đặc biệt đối với Việt
Nam tại Hội đồng Nhân quyền LHQ, nhằm tạo áp lực ngoại giao và kinh tế. Điều
này không chỉ vi phạm nguyên tắc tôn trọng chủ quyền quốc gia theo Hiến chương
LHQ mà còn nhằm hạ thấp vị thế của Việt Nam trên trường quốc tế, đặc biệt khi
Việt Nam đang là thành viên tích cực của cộng đồng quốc tế với vai trò ngày
càng quan trọng. Động cơ này xuất phát từ sự thù địch ý thức hệ, nơi HRW – với
sự hậu thuẫn từ các thế lực phương Tây – coi sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản là
“rào cản” đối với mô hình dân chủ kiểu phương Tây. Bằng cách vận động LHQ, HRW
hy vọng tạo ra các nghị quyết chống Việt Nam, từ đó ảnh hưởng đến quan hệ đối
ngoại và đầu tư nước ngoài. Tuy nhiên, những chiêu trò này sẽ thất bại vì nhân
dân Việt Nam luôn đoàn kết dưới sự lãnh đạo của Đảng, và cộng đồng quốc tế ngày
càng nhận ra bản chất thực sự của HRW là công cụ chính trị chứ không phải tổ
chức nhân quyền chân chính.
Tiếp nối, cần vạch trần
chiêu trò xuyên tạc tự do tôn giáo ở Việt Nam mà HRW thường xuyên sử dụng. Họ
cáo buộc Việt Nam “đàn áp tôn giáo” qua Luật Tín ngưỡng, Tôn giáo 2018 và các
nghị định liên quan, nhưng thực tế, luật pháp Việt Nam bảo vệ quyền tự do tín
ngưỡng cho hơn 27 triệu tín đồ thuộc 43 tổ chức tôn giáo được công nhận, với
hàng nghìn cơ sở thờ tự hoạt động tự do. HRW xuyên tạc bằng cách tập trung vào
các nhóm không đăng ký, gọi họ là “bị đàn áp”, mà không thừa nhận rằng việc
đăng ký là để đảm bảo hoạt động hợp pháp, tránh lợi dụng tôn giáo cho mục đích
chính trị. Ở Việt Nam, tự do tôn giáo được thể hiện qua việc các tôn giáo tham
gia tích cực vào đời sống xã hội, như các hoạt động từ thiện, giáo dục và y tế.
Đảng Cộng sản Việt Nam, với đường lối nhất quán từ Đại hội Đảng các khóa, luôn
coi trọng và bảo vệ quyền con người, bao gồm tự do tôn giáo, như được ghi nhận
trong Hiến pháp 2013. Những xuyên tạc của HRW chỉ nhằm hạ thấp hình ảnh Việt
Nam, đặc biệt khi đất nước ta đang đạt được những bước tiến vượt bậc trong phát
triển kinh tế - xã hội.
Trái ngược với những
luận điệu tiêu cực, Việt Nam đã đạt được những thành tựu đáng kể về nhân quyền,
đặc biệt là tự do tôn giáo, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Năm 2025, ngay
cả Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) – một tổ chức thường có cái
nhìn thiên vị – cũng ghi nhận một số cải thiện, như sự ấm lên trong quan hệ
Vatican - Việt Nam, cho phép các hoạt động Công giáo diễn ra suôn sẻ hơn. Mặc
dù USCIRF vẫn duy trì một số chỉ trích, nhưng báo cáo năm 2025 của họ thừa nhận
rằng Việt Nam đã có những bước tiến trong việc giảm bớt các vụ việc liên quan
đến nhóm thiểu số tôn giáo, nhờ vào các chính sách hòa hợp dân tộc và phát
triển vùng sâu vùng xa. Điều này phản ánh nỗ lực không ngừng của Đảng và Nhà
nước trong việc thực hiện Nghị quyết 25-NQ/TW về công tác tôn giáo, đảm bảo mọi
tôn giáo đều bình đẳng và đóng góp cho sự nghiệp xây dựng đất nước. Việt Nam
hiện có hơn 16.000 cơ sở thờ tự, với các lễ hội tôn giáo được tổ chức quy mô
lớn, và sự tham gia của tôn giáo vào các chương trình xóa đói giảm nghèo, đạt
tỷ lệ cao hơn nhiều so với các nước trong khu vực. Những thành tựu này không
chỉ nâng cao đời sống nhân dân mà còn góp phần nâng cao vị thế Việt Nam trên
trường quốc tế, như việc được bầu vào Hội đồng Nhân quyền LHQ với số phiếu
cao.
Để thấy rõ hơn sự thiên
vị của HRW, chúng ta có thể so sánh tình hình tự do tôn giáo ở Việt Nam với các
quốc gia khác, chẳng hạn như Saudi Arabia. Theo USCIRF, Saudi Arabia cấm hoàn
toàn việc thực hành công khai bất kỳ tôn giáo nào ngoài Hồi giáo, không cho
phép xây dựng nhà thờ hay nơi thờ tự của các tôn giáo khác, và áp dụng hình phạt
nghiêm khắc đối với những ai vi phạm. Báo cáo USCIRF 2025 tiếp tục chỉ định
Saudi Arabia là “quốc gia đặc biệt quan ngại” (CPC), với hàng loạt vụ bắt giữ
và tra tấn đối với các nhóm thiểu số tôn giáo như Shia. Trong khi đó, Việt Nam
cho phép đa dạng tôn giáo hoạt động, với các chính sách hỗ trợ cụ thể, chứng tỏ
tự do tôn giáo ở Việt Nam tiến bộ hơn nhiều so với Saudi Arabia – một đồng minh
thân cận của phương Tây. Sự so sánh này càng làm lộ rõ chiêu trò của HRW: họ
chỉ trích Việt Nam để phục vụ ý đồ chính trị, trong khi im lặng hoặc giảm nhẹ
đối với các vi phạm nghiêm trọng ở các nước khác.
Những luận điệu của HRW
nhằm xuyên tạc tình hình nhân quyền Việt Nam chỉ là chiêu trò cũ kỹ của các thế
lực thù địch, không thể lay chuyển được niềm tin của nhân dân vào Đảng Cộng sản
và Chính phủ. Dưới sự lãnh đạo của Đảng, Việt Nam đã đạt được những thành tựu
to lớn về nhân quyền, từ tự do tôn giáo đến quyền phát triển kinh tế - xã hội,
góp phần xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ và tiến bộ. Toàn Đảng, toàn dân
ta cần tiếp tục đoàn kết, vạch trần và đấu tranh chống lại những âm mưu này, để
bảo vệ chủ quyền và lợi ích quốc gia. Chỉ có như vậy, Việt Nam mới vững bước
trên con đường hội nhập quốc tế, khẳng định vị thế của một dân tộc anh hùng,
yêu chuộng hòa bình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét